Đường Huy vặn mông, dường như nói rất phấn khích.
Mấy ngày nay hắn ta luôn bị Cửu Thiên chèn ép thật sự quá khó chịu. Lúc này cuối cùng có cơ hội lật kèo, hắn ta đương nhiên vô cùng vui mừng.
Đường Huy vừa cười vừa nói: "Linh Bối, bất luận tên Cửu Thiên có biết thân phận của cô hay không, anh ta chắc chắn sẽ không giết cô, điểm này cô có thể chắc chắn nhỉ?”
Linh Bối gật đầu nói: “Đương nhiên. Thần hồn trong cơ thể tôi là người anh ta yêu. Cơ thể này, anh ta sợ rằng càng không muốn phá hỏng. Anh ta muốn diệt tôi cũng sẽ ra tay ở phương diện thần hồn. Trước khi chưa nắm chắc trăm phần trăm, anh ta chắc chắn sẽ không làm gì tôi cả. Đây cũng là lý do tôi dám đường hoàng xuất hiện.”
Đường Huy vỗ tay cười nói: “Tốt, tốt tốt. Thần sứ đại nhân, quả nhiên là nhân vật lợi hại tung hoành vạn năm bất diệt. Tính toán như này, đoán chắc tên Cửu Thiên đó cũng chỉ có thể dính bẫy. Là con người thì sẽ có điểm yếu, thần sứ đại nhân, bây giờ cô thật ra là điểm yếu lớn nhất của anh ta!”
Linh Bối lắc đầu nói: “Đối phó cường giả thật sự, không có lực lượng đối kháng thì mọi mưu kế đều là hư vô, đều không thực tế. Anh nói với tôi nhiều như thế, nửa ngày cũng không nói ra lời nào hữu dụng cả, quá lãng phí nước bọt rồi!”
Đường Huy nói: “Sắp nói rồi. Chỉ có điều trước lúc đó, tôi muốn chắc chắn vài vấn đề. Thần sứ đại nhân, nếu Cửu Thiên biết cô bị bắt giam, sắp bị tiêu diệt thì liệu anh ta có đi cứu không?”
Linh Bối suy nghĩ một lát, nói: “Chắc sẽ có. Tên Cửu Thiên này chỉ tình chí nghĩa, hơn nữa to gan hơn trời, không có chuyện gì anh ta không dám làm.
Đường Huy nói: “Tốt, tốt, tốt. Như vậy càng tốt! Như thế, chúng ta chỉ cần diễn một vở kịch thì có thể khiến tên Cửu Thiên đó ôm hận mà chết!”
Linh Bối nghe thấy lời này thì đã đoán được đại khái ý của Đường Huy.
Con mắt đảo không ngừng, sau đó cô ta cười nói: “Anh là nói chúng ta diễn một vở kịch khổ nhục kế ư?”
Đường Huy gật đầu nói: “Đúng thế, ma vương bắt cô, bắt Cửu Thiên một mình tới hư không gặp mặt. Sau đó lớp lớp đại trận cấm chế, Cửu minh chủ vì cứu vợ yêu, không tiếc bỏ kiếm tự phế công pháp, sau đó ôm hận mà chết. Câu chuyện lãng mạn biết bao, truyền ra ngoài là giai thoại thiên cổ!”
Linh Bối nói: “Anh quá xem thường Cửu Thiên rồi. Trò vặt này, anh ta sẽ nhìn thấu. Hơn nữa, cho dù Cửu Thiên bỏ kiếm, tự phế công pháp. Các người chắc chắn có thể giết chết anh ta sao? Tôi thấy cũng không thể!”
Vẻ mặt Đường Huy hơi tối đi: “Thần sứ đại nhân, chiêu không cần nhiều, có tác dụng là được. Tuy chiêu này cũ nhưng vẫn có thứ mới. Ví dụ như cô cho Cửu Thiên một kích trí mạng thì sao?”
Linh Bối hơi nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ.
Đêm khuya dần dần buông xuống.
Ánh trăng mơ ảo, gió màn mát, trà hơi lạnh.
Cửu Thiên vẫn ngồi ở trong sân, chỉ là người uống trà ở đối diện hắn đã đổi một người.
Thiên Mị Hồ rất vui mà nghịch chiếc địa tự phù trong tay. Thứ đồ viễn cổ này, các chủng tộc thích nhất.
Ví dụ tộc Long Nhân thích sưu tập những đồ cổ trang sức châu báu lóe sáng.
Người của Hồ tộc, trời sinh cũng thích thứ như phù văn.
Vậy nên Thiên Mị Hồ rất thích địa tự phù này.
“Tông chủ, quà cũng lấy ra rồi. Chắc chắn là có gì nhờ tới tôi, nói thẳng đi. Tuy thương thế của tôi vừa khỏi nhưng vẫn có thể giúp ngài xem vài thứ. Chỉ cần không phải dính tới thần linh như lần trước là được. Trong nháy mắt thì làm tôi ngất”
Thiên Mị Hồ rõ ràng vẫn canh cánh trong lòng về lần thất thủ trước của cô ta.
Cửu Thiên cười nói: "Cũng không có gì, xem giúp tôi, sắp tới có phải có người muốn đối phó tôi không? Xem là ai, bọn họ muốn làm gì?”
Thiên Mị Hồ khẽ gật đầu, sau đó đôi mắt đổi màu, bắt đầu quan sát thiên cơ.
Sau đó, Thiên Mị Hồ cười nói: “Tông chủ, ngài nói đúng rồi. Thật sự có người muốn đối phó anh, aiya, một đám người còn đang chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân với ngài. Tôi thấy ngài đang cứu Linh Bối cô nương!”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Vậy à? Vậy còn có ai? Ai muốn chơi với tôi?”
Thiên Mị Hồ nhìn thêm vài lần, nói: “Đường Huy, Thanh Phong Kiếm Thánh, Ngạo Long Thánh Giả, chính là những người quay về cùng với ngài. Aiya, Linh Bối cô nương đó cũng
hại ngài. Tôi nhìn thấy mấy cách chết của ngài rồi.”
Cửu Thiên khẽ cười nói: “Mấy cách chết ư? Sao số trời cũng không xác định à?”
Thiên Mị Hồ nói: “Tông chủ vô tri. Quan sát thiên cơ chẳng qua chỉ là nhìn thấy một hướng đi trong tương lai thôi. Số trời giống như một dòng sông, người đời đều là cá trong đó. Người quan sát thiên cơ như chúng tôi giống như là con cá nhảy ra khỏi mặt nước nhìn thấy hướng chảy của dòng nước. Tu vi càng cao thì nhảy càng cao, nhìn thấy nhiều hơn. Nhưng dòng sông có chỗ ngoặt hoặc có một tảng đá cản lại, hoặc một xoáy nước lưu chuyển. Sau đó nước lại thay đổi ra mất hướng đi. Chúng tôi nhiều nhất chỉ nói những hướng đi này cho ngài mà thôi”
Thiên Mị Hồ giải thích như này, Cửu Thiên đã hiểu đại khái.
Thì ra số trời là như thế.
Cửu Thiên hỏi tiếp: “Vậy hướng đi tiếp theo của chuyện này như nào?”
Thiên Mị Hồ nói: “Vậy thì xem lựa chọn của ngài. Tông chủ, ngài là sinh vật lớn trong nước. Tuy ngài vẫn ở đáy nước, chưa từng nhảy ra khỏi mặt nước nhưng ngài lại có khả năng lựa chọn mình đi con đường nào. Bày ở trước mặt ngài có hai lựa chọn. Một là ngu ngốc đi cứu Linh Bối đó, sau đó cửu tử nhất sinh. Hoặc là mặc kệ không ngó tới, để mặc cô ta đi chết, bảo đảm ngài không có chuyện gì cả.
Cửu Thiên sờ cằm, nói: “Thú vị, số trời thật ra là lựa chọn của mình.
Thiên Mị Hồ nói: “Phải, tất cả số trời đều là điểm cuối xuất hiện sau mỗi lần ngài lựa chọn. Chỉ có điều có lúc, số trời không cho chọn, cứ nghĩ sống chết cuối cùng cũng sẽ chảy ra biển. Trừ phi ngài có thể thoát khỏi số trời, nhảy lên bờ, nếu không thì biển lớn đó chính là số trời của ngài. Không tránh được, không chạy được, bất luận ngài giãy dụa như nào, cuối cùng đều giống nhau”
Cửu Thiên nhìn sang Thiên Mị Hồ nói: “Vậy điểm cuối của cô thì sao? Cô từng nhìn thấy chưa?”
Thiên Mị Hồ bỗng đỏ mặt, dịu dàng như nước liếc nhìn Cửu Thiên, nói: “Không nói cho ngài! Nếu tôi nói, điểm cuối đó sẽ thay đổi, tôi sẽ không đưa ra lựa chọn ngu xuẩn như thế”
Cửu Thiên hoàn toàn không hiểu gì, sao lại như vậy.
Cửu Thiên họ khẽ hai tiếng, nói: “Được rồi, chuyện này tôi biết rồi. Nhưng tôi định làm chút chuyện đặc biệt. Con người tôi rất ghét bị động. Nếu đã có người muốn đối phó tôi,
vậy tôi khiến kẻ đó xui xẻo trước.
Nói xong, khóe miệng của Cửu Thiên nở nụ cười.
Thiên Mị Hồ khẽ nói phỉ nhổ Cửu Thiên một câu: “Phì, không biết xấu hổ”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất