Một ngày sau, trong nước Thần, vô số thi nô chịu ảnh hưởng. 

Người bắt thì bị bắt, người bị đánh thì bị đánh, người bị giết thì bị giết. Vốn các ma tu rất không khách với với thi nô. Bây giờ thì hoàn toàn trút giận trên người thi nô. 

Hỏi trước rồi đánh, không hỏi được thì giết. 

Thi nô vốn là các xác biết đi, chỉ còn lại cái vỏ rỗng. 

Bây giờ ngay cả cái vỏ cũng không bảo vệ được, bị các ma tu hủy hoại hoàn toàn. 

Cùng lúc đó, hai ngày sau, tin tức Ngọc ma thánh muốn giết chết đám người Hàn Liên cũng truyền khắp cả nước Thần. 

Tất cả mọi người đều bàn luận về chuyện này, cùng lúc đó, từ ngữ xuất hiện nhiều nhất trong miệng ma tu cũng biến thành hai chữ Cửu Thiên. 

Vốn cái tên của Cửu Thiên đã như sấm đánh bên tai đối với các ma tu. 

Bây giờ vừa nhắc tới cái tên này, các ma tu sẽ tự giác bé giọng, giống như sợ thật sự bị Cửu Thiên nghe thấy. 

“Nghe nói gì chưa? Quỷ Nữ đại nhân, Tàn Khuyết Song Thánh đại nhân và Tiết Thánh đại nhân đều thua trong tay Cửu Thiên! Bây giờ hắn còn đang lêu lổng ở bên ngoài!” “Đúng thế, may mà Ngọc ma thánh đại nhân bắt được các bạn của hắn, ép hắn hiện thân, nếu không một sát thần như này ở lại nước Thần. Những ma tu như chúng ta căn bản không có một ngày được sống yên. 

“Haizz, các người nói xem. Tên Cửu Thiên đó thật sự sẽ xuất hiện sao? Nếu là tôi, tôi sẽ không đi ra. Chết mấy người bạn mà thôi. Tới lúc đó báo thù thay bọn họ là được. Cần gì phải dùng tính mạng của mình để mạo hiểm. 

“He he, anh sai rồi. Tôi thấy, tên Cửu Thiên đó nhất định sẽ tới. Hắn không phải ma tu như chúng ta, hắn lắm thủ đoạn. Hơn nữa anh có biết khác biệt lớn nhất giữa những nhân sĩ tự nhận chính đạo đó và chúng ta là gì không? Tôi nói cho anh biết, chính là hai chữ thể diện. Vì không mất mặt được, hắn cũng phải tới” 

“Tôi thật sự muốn xem tên Cửu Thiên đó rốt cuộc trông như nào. Rốt cuộc cao mấy trượng, uy vũ như nào. 

Trước một cái hầm nhỏ, một nhóm chấp sự huyết y từ từ đi qua. 

Cuộc nói chuyện của bọn họ theo cái lỗ nhỏ ở cửa hầm truyền vào trong, bị một thi nô nấp ở trong hầm nghe thấy. 

Lập tức thi nô đó bò về phía sau, cứ bò vào chỗ sâu dưới lòng đất. 

Hắn ta nhìn thấy Đông Cẩm thì mới vội nói: “Đại ca, các ma tu ở bên ngoài không chỉ bắt thi nỗ, còn đang dụ một người tên Cửu Thiên ra ngoài! Giờ không ra ngoài được, các thi nô cũng sắp bị giết hết rồi!” 

“Cửu Thiên!” 

Đông Cẩm nghe thấy cái tên này thì tinh thần chấn động. 

“Cực Hạn Võ Tôn, Cửu Thiên!” 

Trong lòng lẩm bẩm mấy chữ, Đông Cẩm nhìn Cửu Thiên vẫn đang hôn mê ở bên cạnh, nói: “Các người nói xem, Cửu Thiên mà Ngọc ma thánh muốn tìm liệu có phải là ngài ấy không?” 

Một đám thi nô vây qua, nhìn kỹ rồi đánh giá mặt mũi của Cửu Thiên. 

“Có chút giống, trời ạ, nếu ngài ấy thật sự là Cửu Thiên. Vậy chúng ta thật sự được cứu rồi, tôi nghe nói, Cửu Thiên là chúa cứu thế” 

“Cậu nghe lời đồn ở đâu thế, gì mà chúa cứu thế. Người ta là truyền nhân của Cửu Tiêu môn, chuyên đối phó ma tu. Các ma tu đều sợ ngài ấy” 

Một đám thi nô nói xôn xao. 

Mấy ngày này bọn họ không thiếu đồ ăn, khoảng thời gian này ma tu giết quá nhiều thi nô, bọn họ ở bên ngoài nhặt được không ít hài cốt của thi nô mang về. 

Đủ để ăn trong một khoảng thời gian. Ai cũng ôm cái đùi thối rữa mà nhai. 

Đông Cẩm đầy mong chờ nhìn Cửu Thiên, nói: “Tôi thật hy vọng ngài ấy là Cửu Thiên trong lời đồn. Haizz, chỉ là không biết ngài ấy khi nào mới tỉnh lại. Qua hai ngày nữa, các bạn của Cửu Thiên sẽ bị ma tu thiêu đốt hoặc bị lột da rút gân, róc xương phệ hồn. Có lẽ lần ngủ này của ngài ấy cũng là chuyện tốt. 

Đông Cẩm thở dài không ngừng, trên mặt có chút bi thương. 

Hắn ta nhớ ra rồi, khi các ma tu vừa công vào nước Thần, bao nhiêu người đã chết trong tay ma tu như thế. 

Từng thấy quá nhiều thảm cảnh, trái tim cũng bắt đầu tê liệt. Có lẽ hắn ta có một ngày cũng sẽ biến thành những thi nô thật sự kia, không còn chính mình, chỉ còn cái vỏ. 

Vào lúc này, mí mắt của Cửu Thiên bắt đầu cử động. Trên cơ thể có ánh sáng sáng lên. 

Các thi nô ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng lùi lại. 

Đông Cẩm nhìn sự thay đổi của Cửu Thiên, kinh ngạc nói: "Đây là sắp tỉnh lại rồi sao?” 

Vừa dứt lời, Cửu Thiên từ từ mở hai mắt ra. 

Một tia ánh sáng dịu nhẹ trong mắt chiếu vào người của các thi nô. 

Ngay lập tức những thi nô này cảm thấy các loại ma khí trong cơ thể vậy mà nhanh chóng biến mất. 

Nhất là Đông Cẩm cách Cửu Thiên gần nhất, gương mặt bắt đầu thay đổi nhanh chóng. Mặt xanh có răng nanh ban đầu bắt đầu biến đổi về dáng vẻ của người bình thường. 

Đông Cẩm thì cảm thấy mình giống như sắp bị thiêu đốt, phát ra một tiếng kêu đau đớn, quỳ ngã dưới đất. 

Ánh sáng xuyên qua lớp đất, xuyên khỏi lòng đất, xuyên qua mặt đất ra ngoài. 

Một nhóm chấp sự huyết y còn chưa đi xa, bỗng cảm thấy sau lưng có ánh sáng sáng lên. 

Vội vàng quay đầu lại, lập tức sững người. 

“Ánh sáng ở đâu ra mà chói mắt như thế!” 

“Kỳ lạ, nơi như này cũng có ánh sáng bảo vật lóe sáng ư. Lẽ nào nơi này còn có bảo bối gì đó à?” 

“Không chắc được, đi xem thử!” 

Ý nghĩ tham lam dấy lên, một nhóm chấp sự huyết y vội chạy quay lại. 

Thấy kim quang tỏa ra từ dưới đất, mấy vị chấp sự huyết y nhìn nhau, ra tay cùng lúc, lập tức nổ bay lớp đất trước mặt. 

Bỗng chốc một cửa động đen xì đập vào mắt. 

“Đù mé, ở đây thật có một cái động!” 

“Bảo động, phủ đệ, thần khí!” 

Một chấp sự huyết y hét to miệng với bộ răng vàng cười nói. 

Ngay lập tức mấy chấp sự huyết y bắt đầu nhảy vào trong động. 

Trong động, mấy thi nô phát hiện không đúng, lập tức bắt đầu hét to. 

“Không tốt, các ma tu đi vào rồi!” 

Đông Cẩm đang tắm trong thần quang từ mắt của Cửu Thiên, bỗng đứng dậy. 

Ánh sáng trong mắt Cửu Thiên cũng từ từ thu hồi. 

"Di mau!" 

Đông Cẩm hét một tiếng, nhưng có hơi muộn rồi. 

Một cơn gió thổi qua, bảy tám chấp sự huyết y xuyên qua, xuất hiện ở trước mặt mọi người. 

Vừa nhìn thấy Đông Cẩm, các chấp sự huyết y lại sững người. 

Sau đó, một chấp sự huyết y đanh giọng nói: “Thì ra nơi này còn ẩn giấu dư nghiệt của nước Thần, tất cả báo tên cho tôi!” 

Đông Cẩm không biết những ma tu này làm sao nhìn ra hắn ta là dư nghiệt của nước Thần. Đang muốn lên tiếng thì cúi đầu nhìn, tay của hắn ta không biết từ khi nào đã khôi phục bình thường. 

Lại sờ mặt của mình, vậy mà đã khôi phục hoàn toàn dáng vẻ lúc đầu. 

Đây... 

Đông Cẩm nhìn sang Cửu Thiên. 

Mà lúc này Cửu Thiên cũng từ từ đứng dậy. 

Cảm giác của hắn chưa từng tốt như vậy, lực lượng tràn đầy, tiểu thế giới lưu chuyển trong cơ thể. 

eyJpdiI6ImlRcVl6R0Z1aXlyTzZyOXB3eXNIcFE9PSIsInZhbHVlIjoiM2tZRDhwRjA4NDBDeUI2aWxjclZ6UkxwQ2czXC8zOXVaaXM3YWwyZUpRNzNlbFVBZDRwWUllSXJiOGZ2UlBMOElYWVBTSlRzTHpIKzRNM0FEMWx4bDlaU0x5K1wvaEh5Yms1YUtJOTRwZXhBbUVzVnhCNFlrT1IyUVJXK3dTKzFsY2VUaU1kR1hsc2ZnbWk3czNyYlVBQjlFV2lGMjFcL2JUOElQT1VKXC9cL1ZQYm5tQmZuelwvY0xFZTlWRnUyUENiMHpGRGJhRWNlaUZYQVJ0WmRNNWhJaU9MQlNDUDNtckNxUUpPbHQ4UXdvYUl0a0RkTWJXQlhoemhSdkFwVG1vTFNOMSIsIm1hYyI6ImI3OGJhMjQyNTMxOWEwZWVjOTZjMGMxZGQwNDBlMTkwNTRlZTU0Yzg3M2QwMzgwZWIyZGEwMGQ4N2RhZGI3Y2UifQ==
eyJpdiI6Imx3Ylg3R3p3dlFnM0FOeVwvVm90T0NBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InN6ME5oXC9KaHNEM2NNNG5Cb0VpVTU2TUFDa2RyMEZFXC83YzYxWktMMlJWT1VZRjZlSTZVR0lhUXF2dHFVeFM4UVBEa0dqY0h0S0JhZDliVkZHRlFhQU1ua2lRTmdkRGdocml3Z1pqWnNkSFh2dHlDa1A5TitIdGd3YjJSZGVaUHc2M0Fnckh6bkk1c1NZVW5lelBFZWRNVUs0K05mQzhJejI4WDFrVWFvRFRWXC81eWptZ2djOXl6eE1WYTlrN05EWDg0emZrVnVWRjE3bnhNYks4WHlSOFViOFJFZmdTK29lY1wvc2lScDBYVXQ3NmF4Wkp6NU9IM25XV0tObWNTY29sUnZyQlZHQjdUNkpGVU0rZ2g1bldsbm5FRTg4QnZiakJrNEx0NWpPNGlKeUFKRGNTZlVBNzlHQjArRlpPTm15MU5NMjhHSmFVS3JDUEtDMmFQUmtaYjREZkVycEdSNlFFUzZDZEJ5citVWXB2U1FESnFYRXJQRHkrV3VVWkdoQjNpak5TdGJSbmVxckQ3ZThzXC96XC9ZQlVSdzVRTWdqMGxRdUsrbVwvdHNadGRxSDd3S3dzSHUzU2tGa3FYeTM2WU9LYmZwZ1BKUG1pVFQxa0NSQ25TK1ZmdjF4NjlOam12SjNzdXZUSUlrYjg3dXRQdTQrQnZFaTJQUGxDQ2p0MXBiT3hKRmhXQzY5S0pUWEVXdDd6OUlubVdNaUtrMU1YUGVLWGxLQTdFanhNNUk9IiwibWFjIjoiMzRmOGU3YjVmMjJhODM0YmM1YTk4NzlhOTA3MWIxNzg2ZTg1YzI2ZGE4MWQwOWJmNDc2ZTZmNzAxZTUyNjlhZCJ9

Cửu Thiên khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn những chấp sự huyết y này, nói: “Báo tên đúng không? Tại hạ, Cửu Thiên!”

Ads
';
Advertisement
x