Sau nửa giờ.
Đám người Cửu Thiên đứng trên tàn tích của một con quái vật đá khổng lồ, nhìn về phương xa.
Phù văn trong cơ thể của con quái vật đá đã bị Hàn Liên sư huynh tước bỏ, đã không còn hoàn chỉnh nữa.
"Cửu Thiên sư đệ, lần sau hạ thủ nhẹ một chút, phù văn này lại bị phá hỏng rồi. Chúng ta cũng không thu hoạch được bao nhiêu!"
Hàn Liên sư huynh hiển nhiên cũng muốn lấy một cái phù văn hoàng tự mang về sưu tầm.
Nhưng rất đáng tiếc, cũng không dễ có được một phù văn hoàn chỉnh.
Trong nửa canh giờ, đám người Cửu Thiên gặp phải ba con quái vật đá. Nhưng vẫn không lấy được một phù văn hoàn chỉnh nào. "Được rồi, đây không phải chuyện mà Cửu Thiên sư đệ có thể định đoạt. Những phù văn này vốn dĩ đã không hoàn chỉnh, chúng ta cũng không thể làm gì được!"
Sở Chính sư huynh rất nhanh tay giật lấy phù văn không hoàn chỉnh từ trong tay Hàn Liên sư huynh.
Thu hoạch cái không trọn vẹn cũng được, lấy trước tính sau.
Sở Trực sư huynh nói: "Huynh rất ngạc nhiên, tại sao phù văn không hoàn chỉnh lại có thể ngưng tụ thành quái vật đá!"
Cửu Thiên nhìn về phía A Vân, A Vân lên tiếng giải thích: "Phù văn không hoàn chỉnh cũng không phải vì làm không đúng cách, mà là thời gian trôi qua, sức mạnh trong phù văn đã mất đi một phần, cho nên nó trở nên không trọn vẹn, tạo thành quái vật đá, hoặc sẽ yếu đi không ít, hoặc sẽ không được hoàn chỉnh"
Mọi người đều gật đầu hiểu ý, khó trách đám quái vật đá mà bọn họ gặp phải thoạt nhìn không lợi hại bằng con quái vật đó mà đám Ô tướng quân giết chết, hóa ra là sức mạnh bên trong phù văn đã tiêu hao quá nhiều.
Cửu Thiên quay đầu nhìn về phía sau, lúc này đám người Ô tướng quân đã biến mất.
Sau khi xác định phương hướng, đám người Cửu Thiên bước đi thật nhanh.
Bọn họ sẽ không lãng phí thời gian tìm kiếm ở những nơi này.
"Mục Khả, vẫn tiếp tục đi về phía trước sao? Đi theo con đường này?"
Cửu Thiên lên tiếng hỏi.
Mục Khả gật đầu nói: "Đúng vậy. Cửu Thiên công tử, vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.
Đám người Cửu Thiên gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng vào lúc này, đám người Cửu Thiên nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng xé gió.
Ngẩng đầu lên nhìn, vô số bóng đen đột nhiên xuất hiện trong vùng xám xịt kia.
Cửu Thiên lập tức giải phóng canh khí của mình ra, ngưng tụ thành một cái lồng khí, bao phủ tất cả thân ảnh của mọi người.
Sau đó mấy chục con ma long khổng lồ rơi xuống, rơi cách đám người Cửu Thiên không xa.
Cửu Thiên nhìn một cái, cười nói: "Xem ra không chỉ Ô tướng quân đang làm việc, những ma tu khác cũng không nhàn rỗi. Tất cả đều đang bận rộn tìm kiếm"
Hàn Liên sư huynh lấy ra một ít thịt khô từ trong ngực áo, bắt đầu gặm, nói: "Cửu Thiên sư đệ, chúng ta phải tiêu diệt bọn họ sao?"
Cửu Thiên lắc đầu nói: "Không cần lãng phí khí lực này. Chúng ta chỉ cần vòng qua bọn họ, mục đích hiện tại của chúng ta là tìm được thần khu. Nếu có thể bớt được một chuyện thì cứ bớt một chuyện đi."
Nói xong, Cửu Thiên chuẩn bị dẫn mọi người đi vòng qua đám ma tu vừa mới tụt lại phía sau.
Nhưng vào lúc này, trên lưng ma long, một tên ma tu dáng dấp giống như con heo mập lớn tiếng nói: "Các người, lập tức đi canh gác, đừng để bất cứ ai cản trở chuyện của chúng ta. Lão Ngũ, ông đi đâu rồi? Mau đưa tôi đến đó nhanh lên!"
Ngay sau đó, một tên ma tu lưng gù đầu dê khom người, hàm răng vàng khè nói: "Thủ lĩnh, đừng gấp, nó cách đó không xa. Tôi đã nhìn kỹ rồi, nơi đó tuyệt đối có bảo vật. Nếu không phải thứ mà Ngọc ma thánh đại nhân đang tìm kiếm thì nhất định là bảo bối hiếm có. Chính là đám thủ vệ rất lợi hại, lần trước bọn họ đã giết chết tất cả những người tôi dẫn đến đây. Lần này có ngài ở đây, chúng ta định có thể một lần bắt gọn."
Ma tu đầu heo tát ma tu đầu dê đến mức xoay mấy vòng.
Ma tu đầu heo nói bằng giọng thô tục: "Ông con mẹ nó không thể nhỏ giọng một chút à, sợ những người khác không nghe được phải không? Tôi nói cho ông biết, chúng ta không phải là người duy nhất tìm đồ ở nơi này. Nếu để lão Ô, còn có đám sâu bọn họ nghe được thì chúng ta sẽ bị cướp mất đồ đi. Tôi đã ở trong tông môn lăn lộn lâu như vậy mà vẫn không có chút tiến triển gì cả, tất cả trong đầu đều đầy nước!"
Ma tu đầu dê liên tục đáp lại, nhanh chóng dẫn đường cho ma tu đầu heo.
Thật trùng hợp, phương hướng mà bọn họ chạy cũng giống với hương của đám người Cửu Thiên phải đi.
Cửu Thiên cười nói: "Xem ra có người đã tìm được thứ tốt trước chúng ta rồi. Đi thôi, chư vị, chúng ta đi xem một chút!"
Nam Cung Lệ nói: "Xem như đám ma tu này vận khí không tốt, đám người của Ô tướng quân không phát hiện, ngược lại để cho chúng ta gặp phải.
Hàn Liên ở bên cạnh ôm bụng cười nói: "Ôi dào, một con dê bị một con heo mắng, thật là buồn cười. Mau đuổi theo, đuổi theo, Cửu Thiên sư đệ. Chúng ta sắp có phát hiện lớn!"
Mọi người vội vàng đuổi theo, cũng may kỹ năng tàng hình của Cửu Thiên quả thực lợi hại.
Bằng không, nếu những ma tu này sớm đã phát hiện tung tích của bọn họ thì việc chiếm tiện nghi này cũng sẽ không đến lượt bọn họ.
Một đường đi về phía trước, sương mù xung quanh ngày càng nồng đậm.
Ma tu đầu heo vừa chạy vừa thở hồng hộc. Đường đường là ma tu, thực lực cũng không yếu mà chỉ mới đi được hai bước đã mệt đến mức đổ đầy mồ hôi.
Một thân thịt mỡ của ông ta lảng vảng khắp nơi, điều này khiến cho đại sư huynh cũng béo cũng xem thường người này.
Chỉ chốc lát sau, ma tu đầu dê đang chạy phía trước cuối cùng cũng dừng lại.
Thứ xuất hiện trước mặt bất ngờ lại là một tảng đá lớn chắn ngang đường.
Cái cao nhất cao ít nhất hai mươi trượng, cực kỳ tròn trịa và sáng bóng. Cả người tản ra sức mạnh nồng đậm, giống như gợn sóng, vẫn lan truyền ra.
Thấp nhất cũng có năm sáu trượng, nhìn qua có chút thô ráp, nhưng cũng lộ ra một cảm giác mạnh mẽ.
Nhìn kỹ lại thì cũng không phải tảng đá gì, rõ ràng chính là một con quái vật đá không thể gọi tên.
Trên đỉnh đầu lần lượt khắc ba chữ thiên, địa, huyền.
Đám người Cửu Thiên cũng theo sát, lập tức hiểu được ba chữ này.
A Vân nhẹ giọng nói: "Cửu Thiên công tử, huyền tự phù, địa tự phù, thiên tự phù cũng xem như hội tụ đủ!"
Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, quả thực đã tụ tập lại với nhau.
Hạ thấp giọng, Cửu Thiên nói: "Nơi càng có giá trị thì thủ vệ càng nghiêm ngặt. Theo tình hình này, bảo vật chắc hẳn ở chỗ này"
Nói xong, Cửu Thiên nhìn về phía Mục Khả.
Nhưng vẻ mặt của Mục Khả dường như có chút quái dị. Có vẻ như cô ta cũng không tìm thấy điều gì đặc biệt bất thường ở nơi này.
Hơi nhíu mày, đúng lúc Cửu Thiên nghi ngờ.
Đám người ma tu đầu heo ngược lại động thủ trước, nhìn những thứ đang cản đường này.
Ma tu đầu heo cười to nói: "Được, được, được. Thiên phù khôi, địa phù khôi, huyền phù khôi đều ở đây. Cho dù không có bảo vật khác, giết chết bọn chúng, lấy được phù văn cũng xem như công lớn rồi. Các ngươi, bắt đầu hình thành trận pháp, lão Ngũ, biến thân!”
Vừa dứt lời, ánh mắt của ma tu đầu dê lập tức đỏ bừng.
Ngay sau đó, thân thể nhanh chóng biến lớn, lại biến thành một con quái vật được bao phủ trong ngọn lửa rực cháy.
Cửu Thiên cười nói: "Để cho bọn họ lên trước!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất