Cửu Thiên và những người khác nghe thấy vậy, ai cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nam Cung Lệ vội vàng nói: “Cô nói, cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của thứ kia?”
Mục Khả nói: “Lờ mờ có một chút cảm nhận”
Cửu Thiên cười haha nói: “Có thể cảm nhận được là tốt rồi. Đợi chúng ta đến nơi đó, phải làm phiền cô chỉ đường cho bọn ta!”
Mục Khả khẽ gật đầu.
Cửu Thiên cũng vui vẻ, lấy ra một bình đan dược đưa cho Mục Khả.
Có một người có thể cảm nhận được như vậy, ít nhất bọn họ không mất đi mục tiêu.
Cùng lúc đó, Tả Tử Sâm lại lấy ra một đống quần áo, đưa cho Cửu Thiên và những người khác nói: “Nào nào, mỗi người một bộ. Lúc nãy tôi cởi ở trên người mấy tên ma tu kia. Mọi người mặc vào, tránh trên đường đi bị con bọ cạp kia ngăn cản.
Diệp Nam Thiên kinh ngạc nói: "Tả huynh, huynh cũng thông minh đó.
Tả Tử Sâm đắc ý, hất cằm nói: “Đương nhiên rồi. Cậu nghĩ tôi thật sự là một lão già cục mịch sao? Haha, thực ra tôi chỉ giả vờ cho các cậu xem thôi.
Nam Cung Lệ ghé vào tai Mục Khả, khẽ nói: “Thực ra, ý tưởng này là do tôi đưa ra.
Mục Khả hiểu ý, chớp mắt.
Phía bên kia, Tiết thánh và hai tên đường chủ rời khỏi tế đàn, đi đến cùng đất màu đen, hoang vu ở bên ngoài.
Đột nhiên, Tiết thánh không chịu đựng được nữa, phụt một tiếng, phun ra máu.
Hai vị đường chủ vô cùng kinh hãi, vội vàng đỡ lấy Tiết thánh.
Tiết thánh thở hổn hển nói: “Dừng, để ta ngồi nghỉ một lát!”
Hai vị đường chủ vội vàng đồng ý, khiêng Tiết thánh ngồi xuống hòn đá lớn ở bên cạnh, để Tiết thánh dựa vào hòn đá lớn.
Tiết thánh lau máu ở khóe miệng, nhìn hai vị đường chủ nói: “Thực lực của người này mạnh thật, xem ra muốn đối phó với hắn ta, ít nhất phải gọi hồn nữ mới được.
Hai vị đường chủ cung kính đứng bên cạnh, không dám nói nhiều.
Nhưng nhìn dáng vẻ Tiết thánh bị trọng thương, ánh mắt bọn họ hơi lóe lên.
May mà bọn họ vẫn cúi đầu, không để lộ ra.
Tiết thánh thở hổn hển một lúc, hơi thở mới ổn định lại đôi chút.
Cười, nhìn hai tên đường chủ nói: “Hai người các người, tốt lắm. Rất có lòng, ở đường nào?”
Đường chủ bên trái trả lời: “Phân đường 21, Tưởng Minh
Đường chủ bên phải nói: “Phân đường 24, Triệu Xuân Quan.”
Tiết thánh cười nói: “Ta nhớ rồi. Sau này lăn lộn cùng với ta, ngày tháng sau này các ngươi có thể trở thành đường chủ của ma sát đường”
Hai tên đường chủ đồng thanh nói: “Cảm ơn Tiết thánh dìu dắt!”
Tiết thánh xua tay nói: “Không có gì, không có gì. Cái này đã là gì, chỉ cần các người không có suy nghĩ gian dối gì khác là được.
Nói xong, trong mắt Tiết thánh đột nhiên phóng ra tia sáng, nhìn chằm chằm vào hai tên đường chủ.
Trong nháy mắt, hai tên đường chủ cảm nhận được cơ thể mình đã cứng đờ.
Tưởng Minh run rẩy nói: “Tiết thánh đại nhân, sao chúng tôi dám có ý nghĩ gian dối chứ? Người là ma thánh, chúng tôi chỉ là hai đường chủ nhỏ nhoi. Thực lực cách nhau một trời một vực, người chỉ dùng một ngón tay cũng có thể giết chết chúng tôi”
Triệu Xuân Quán tiếp lời, nói: “Đúng vậy, Tiết thánh đại nhân tu vi đã đạt đến mức tinh thông trời đất, đầy khát vọng, người khác sao có thể so sánh được. So với người, chúng tôi chỉ là muối bỏ biển, một hạt bụi trên trái đất này”
Tiết thánh cười thành tiếng: “Nói hay lắm. Nịnh hót rất thoải mái, nhưng không phải lúc. Dù sao chúng ta cũng phải dừng lại, chi bằng ta kể chuyện cho các ngươi nghe.”
Hai tên đường chủ tỏ ra chăm chú lắng nghe, quy củ đứng ở bên cạnh.
Tiết thánh chậm rãi nói.
“Lúc đó, khi ta vẫn chưa phải là ma tu. Vẫn còn là một võ giả của nước Công Dương ở Bắc cương, sinh ra ở tỉnh Đan Bình, nước Công Dương. Nước Công Dương là một nước nhỏ, không đáng được coi trọng, ở Bắc cương thật sự không có nhiều nước yếu và nhỏ hơn nó. Nhưng nước Công Dương lại là một nước khép kín nhất Bắc cương. Nhân tộc được coi là chính thống, ngư nhân tộc, ngưu đầu nhân tộc và những gia tộc khác đều được coi là dị đoan.
Tưởng Minh nói: “Hóa ra Tiết thánh đại nhân cũng vật lộn từ trong gian khó mà đi ra.
Tiết thánh gật đầu nói: “Đúng vậy. Ta xuất thân thấp hèn, thiên phú cũng chả ra sao. Trước năm hai mươi tuổi, vẫn luôn sống rất khổ sở, nhưng vẫn xem là vui vẻ. Nhưng sau này, những lão già đáng chết với tư tưởng chính thống của nước Công Dương kia dẫn theo quân đội đến. Bọn họ giết hết thôn trang bộ tộc bọ cạp tím của bọn ta, giết chết tất cả người thân, bạn bè của ta. Còn ta cũng suýt nữa chết trong tay bọn họ. Sau này, ta được một lão già nhặt về, ông ta tự xưng là một ma tu. Dạy ta rất nhiều thứ. Từ lúc đó, ta chính thức trở thành một ma tu
Triệu Xuân Quán nói: “Sau đó, người có báo thù không?”
Tiết thánh cười nói: “Báo thù? Haha, lúc đó đối với ta mà nói chỉ là một mơ ước xa xỉ. Ta tốn mười năm, tu thành độc chi đạo. Trở thành một cường giả thiên cương. Sau đó, các ngươi đoán xem, việc đầu tiên ta làm là gì?”
Tưởng Minh và Triệu Xuân Quán đều khẽ lắc đầu.
Tiết thánh nói từng từ từng chữ một: “Ta giết chết sư phụ của ta, để có được sức mạnh mạnh hơn, sau đó ta lại tàn sát một thành phố, dùng người dân trong thành phố đó để ngưng tụ thành một hồ máu, để ta có thể tiến xa hơn một bước. Sau đó, ta bị một cường giả của Đạo Tâm ma tông nhìn trúng, chính thức bước vào Đạo Tâm ma tông. Mười năm sau, ta lại giết chết tên cường giả ma tu đã nhìn trúng ta lúc đó, đến tận bây giờ ta vẫn không muốn nhắc đến tên của ông ta, bởi vì trái tim ta sẽ cảm thấy đau đớn. Sau đó, ta vào tôn cảnh, trở thành một đường chủ, giống như các người. Sau đó, tình cờ ta lại gặp một ma thánh, người này tên là Phàn Lâm, nhân xưng là Độc Tâm hồn thánh. Ông ra là một ma thánh rất tốt, đối xử với ta rất tốt, rất tốt. Ta phụng dưỡng ông ta mười năm, đến khi ông ta bị trọng thương, chạy trốn khỏi trận chiến trừ ma trở về, các người lại đoán xem, ta đã làm gì?"
Lúc này, cuối cùng Tưởng Minh và Triệu Xuân Quán cũng hiểu, hai người vội vàng lùi về sau.
Nhưng đột nhiên cảm thấy trong cơ thể mình có một chất kịch độc đang chảy cuồn cuộn, hai người lập tức kinh hãi hét lên.
Tiết thánh nói tiếp: “Đúng vậy. Ta lại giết chết ông ta, sau đó cướp đi tu vi cả đời của ông ta. Ma tu muốn trèo lên cao, chuyện như thế này không phải rất bình thường sao? Được rồi, kể xong rồi, chất độc trên người các người có lẽ cũng phát tác rồi. Đừng trách ta tàn ác, thế đạo này, phản ứng chậm, chết là lẽ dĩ nhiên.
Nói xong, hai tên đường chủ hoàn toàn bị ăn mòn thành một viên chất lỏng, không còn một sợi thần hồn nào.
Lúc này Tiết thánh mới thu cái đuôi bọ cạp của mình lại, bây giờ ông ta thật sự đang bị trọng thương, không thể dùng thêm sức mạnh của mình nữa.
Nhưng chất kịch độc trên người bọ cạp là chất đạo tộc tà ác có thể ăn mòn trời đất.
Chỉ cần hai người này bị trúng độc, không có lý do gì mà không chết. Chỉ là, lúc nãy Tiết thánh vẫn đang kéo dài thời gian thôi.
Giết chết hai người này, Tiết thánh mới hoàn toàn yên tâm.
Ma tu càng có địa vị cao giống như ông ta càng hiểu rõ sự tàn ác của lòng người.
Không thể tin tưởng bất kỳ ai!
“Ngươi cứ đợi đó! Ta sẽ không để ngươi tiếp tục ngông cuồng nữa!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất