Một ngày sau, một chiếc phi thuyền bay ra từ trong nước Nghi, không có kinh động bao nhiêu người, lặng lẽ rời khỏi nước Nghi. 

Trên phi thuyền, số người không nhiều, chỉ có mấy sư huynh đệ Cửu Thiên cộng thêm đám người Nam Cung Lệ. 

Đám Nha Đầu, Lương Long, Liễu Chỉ đều để lại nước Nghi, bọn họ thậm chí còn tưởng đám người Cửu Thiên chỉ là phát hiện cái gì đó, bế quan nghiên cứu mà thôi, không biết đám người Cửu Thiên thật ra đã rời khỏi nước Nghi, đi tới nước Thần chưa biết. 

Hành động lần này là Cửu Thiên chủ trương, quyết định tức thời. 

Hắn biết nước Thần rất quan trọng nhưng không có chứng cứ chứng minh nó quan trọng ở đâu. 

Vậy nên hắn chỉ có thể dẫn nhóm nhỏ đi, chứ không phải dẫn cả đội quân đi. 

Để lại nhiều cao thủ như vậy, vẫn có thể tiếp tục hoàn thành kế hoạch kỳ binh tiến sâu. 

Nếu đại quân chủ lực của ma tu và Liên quân Tây Lĩnh đánh nhau, những cao thủ ở nước Nghi có thể làm một con dao đâm vào trong ba đạo phòng tuyến. 

Những điều này, trước khi Cửu Thiên đi đã nói hết cho Phùng lão và Lư đại sư. 

Hai vị cường giả cực hạn sẽ trở thành người chủ trì đại cục sau khi Cửu Thiên rời đi. 

Cửu Thiên cũng khá tin tưởng hai người này. 

Phùng lão và Lư đại sư đều là cường giả thế hệ trước lão luyện thành thục, bọn họ sẽ không mạo hiểm, sẽ không để xảy ra sai sót, giao cho bọn họ là thích hợp nhất. 

Còn đám người Liễu Chỉ, Cửu Thiên không nói nhiều. 

Vốn bản thân Liễu Chỉ cũng rõ, bây giờ cô ta nên buông xuống tất cả đi giải quyết vấn đề của mình. 

Cửu Thiên cho cô ta cách làm, còn lại thì phải xem bản thân cô ta. 

Năm ngày sau, trong hư không. Cửu Thiên dùng lực lượng của mình điều khiển phi thuyền nhanh chóng bay về phía trước. Tốc độ nhanh tới mức đám người Hàn Liên nhìn mà 

trợn mắt há hốc mồm. 

Phi thuyền vẫn là phi thuyền đó, tại sao ở trong tay Cửu Thiên lại có thể nhanh tới mức này. 

Suốt chặng đường, mọi người gần như không nhìn thấy hư không gì cả. 

Những thứ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tất cả đều là ánh sáng bảy màu thuộc về thông đạo không gian. 

Cũng tức là Cửu Thiên chưa từng dừng phi thuyền, luôn đi xuyên trong thông đạo không gian. 

Tốc độ này, thật sự nhanh tới mức đáng sợ. 

Điều khiển bọn họ không thể lý giải hơn là tại sao làm như vậy mà phi thuyền này vẫn bình an vô sự, không bị nứt vỡ. 

Hàn Liên sư huynh nói liên tiếp mấy ngày. 

“Cửu Thiên sư đệ, đệ thật sự quá siêu rồi!” 

Duyên do trong đó đương nhiên cũng chỉ có bản thân Cửu Thiên mới biết. 

Thật ra tất cả đều là công lao của Nguyên Lực châu, nếu dựa vào lực lượng của hắn, thật ra cần tới một hai ngày thì canh khí của hắn cũng tiêu hao hết sạch. 

Hết cách, đây chỉ là lực lượng duy trì ở trong thông đạo không gian. Điều mấu chốt hơn là phải bảo đảm phi thuyền không chịu tổn hại. 

Điều này sẽ tiêu hao lực lượng hơn duy trì bước nhảy không gian, không phải là tiêu hao gấp đôi mà là tiêu hao gấp mười gấp trăm lần. 

Thời gian xuyên qua thông đạo không gian càng dài, tốc độ càng nhanh thì tốc độ tiêu hao sẽ tăng theo gấp số nhân. 

Cũng chỉ có viên ngọc sở hữu lực lượng vô cùng vô tận như Nguyên Lực châu mới có thể làm được điều này. Đổi lại cái khác, Cửu Thiên thật sự không tưởng tượng được, còn có ai có thể làm được. 

Phong Thiên ư? Với thực lực của hắn ta, e rằng cũng không thể hoàn thành. 

Vù! 

Phi thuyền cuối cùng cũng dừng lại. 

Đám người Hàn Liên đang ăn thịt nướng do Tiểu Hắc làm, nhìn thấy xung quanh đột nhiên biến thành hư không quen thuộc thì lập tức nhét hết thịt nướng vào trong miệng, nhanh chóng nuốt xuống. 

Tay Cửu Thiên cầm Nguyên Lực châu, tay phải cầm bản đồ, nhìn kỹ. 

Tay chỉ vào bản đồ, Cửu Thiên nói: “Các vị, chúng ta gần tới rồi!” 

Mọi người lập tức nhìn xung quanh, dùng thị lực cực tốt của mình, tìm kiếm bóng dáng của nước Thần. 

Đại sư huynh đi lên, nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, xung quanh nước Thần có không ít ma tu. Bây giờ sắp tới rồi, chúng ta nhất định phải cực kỳ cẩn thận. 

Cửu Thiên cười nói: “Đại sư huynh, lúc như này, chúng ta càng cẩn thận càng không đi vào được. Chúng ta cần một chút cách khác. 

Đại sư huynh nhíu mày, vỗ vai của Cửu Thiên nói: “Sư huynh tin đệ” 

“Bên đó! Ở bên đó. 

Bỗng Nam Cung Lệ hô lên. 

Đám người Tả Tử Sâm, Phong Tuấn Kiệt, Nam Cung Lệ, Hoàng Phủ Tường đều quay đầu lại. 

Phong Tuấn Kiệt mặt mày ngái ngủ ngáp một cái, nói: “Tôi không nhìn thấy gì cả. Nam Cung huynh, anh đang hét linh tinh cái gì?” 

Tay Nam Cung Lệ cầm gương Hạo Khí Trừ Ma, đanh giọng nói: “Không nhìn thấy, không đại biểu không có. Những người trần mắt thịt như các anh có thể nhìn thấy mới lạ đó. 

Chiếc gương trong tay tôi có thể dò xét ma tu trong thiên hạ, càn quét tà ma trên thế gian đó. Nhìn thấy không, khi nó hướng về hướng này thì sáng lên!” 

Nam Cung Lệ hơi giơ gương Hạo Khí Trừ Ma lên, nhưng trừ hắn ta ra, bao gồm cả Cửu Thiên cũng không nhìn thấy chiếc gương này sáng lên. 

Cửu Thiên sờ mũi, nói: “Nam Cung huynh, anh chắc chắn chứ?” 

Nam Cung Lệ lớn giọng nói: “Đương nhiên chắc chắn, sao hả, các người đều không cảm nhận được sao?” 

“Tôi... tôi cũng cảm nhận được" 

Bỗng nhiên A Vân giơ tay lên. 

A Vân nhỏ giọng nói tiếp: “Nam Cung công tử nói không sai, ở nơi đó, chỗ đó có vô số ma tu 

Huyễn Tầm đi lên, khẽ nói: “A Vân, sao cô biết?” 

A Vân suy nghĩ một lát thì lắc đầu. Rõ ràng bản thân cô ta cũng không biết làm sao mình cảm nhận được. 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Vậy thì từ từ đi về phía hướng đó. Thập Tam, anh điều khiển phi thuyền, phi thuyền bay ổn định về phía trước!” 

Cửu Thiên gọi một tiếng, Thập Tam xuất hiện ở đằng sau Cửu Thiên. 

Lần này hắn ta cũng đi theo, không phải là Cửu Thiên yêu cầu, mà là bản thân hắn ta chủ động tới, không ai đuổi được! 

Trước khi Cửu Thiên không gọi Thập Tam, gần như đều không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của Thập Tam. 

Bây giờ, Thập Tam hình như thật sự trở thành cái bóng của Cửu Thiên, hắn ta đứng ở đằng sau Cửu Thiên lại giống như biến mất. 

Nghe thấy giọng nói của Cửu Thiên, Thập Tam khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu sử dụng canh kình của mình điều khiển phi thuyền. 

Cửu Thiên lại triển khai công pháp Đạo Diệt của mình, hoàn toàn bao trùm phi thuyền. 

Ngay lập tức, tất cả mọi người trên phi thuyền đều cảm nhận được ở xung quanh phi thuyền xuất hiện một bức màn khí khổng lồ. 

Bao trùm toàn bộ bọn họ. 

“Công pháp thật thần kỳ, thiên địa chi lực thậm chí đạo chi lực cũng bị ngăn cách. Cửu Thiên, anh đã ngưng thành tiểu thế giới của mình rồi sao?” 

Tả Tử Sâm hỏi thành tiếng. 

Cửu Thiên mỉm cười không trả lời. 

Phong Tuấn Kiệt biết Cửu Thiên sử dụng công pháp gì, lại nhắm mắt lại. 

Nhìn mà tức, rõ ràng thời gian Cửu Thiên tu luyện công pháp Đạo Diệt ngắn hơn hắn ta, nhưng lại mạnh hơn hắn ta rất nhiều, suy cho cùng người ta là tông chủ! 

Phi thuyền từ từ tiến về phía trước, mọi người đều nhìn thấy ánh sáng thuộc về nước Thần xuất hiện. 

eyJpdiI6Ik9lVWNXTWc3NldPSmJqTzBwQ1Z4M1E9PSIsInZhbHVlIjoiVnJOMXBKUVpyZ3Z1akl1YWdJZm4wWXRkYUdLQUNGZWdsRGk0N1Q0RU5vZnFHVXBzVmZZaXlUNEFDVDFXN2NGUkY3N3liaWs2eWgyZzl1NzBwY2V6VXhHbVFyRUN4bE5IaXIzSUVZNnI1bmNqalBHNlh0S3dkRlwvVkJsWUxRZnVEWkRYRWJKV3M5QnNMcTh2cDJuUXRSTjNOV0dXNW5wZVNOTllFMm84WW8zV0NEN1lLZVdUTldtMHVFZ2xCZVlzXC9PVUVsNFVVcllrZkJmSEI4SDVsNnltRGV4czZWZEgydVBvbVhRZmFEQzVUenU0cDR6OU85XC9Cb1drM3pkOWFJUCIsIm1hYyI6ImUxODEyMDMwZWY3M2FkZDk3ZjFlN2ZkNDE0MjI5Mzc1ZjhkZjYxNjU2NjdiYjkxZDQyN2Y0MzA1ZGU3MzdkODQifQ==
eyJpdiI6InBsN1RMRDUydGFzOFB0UjVHNWREa2c9PSIsInZhbHVlIjoiaUE4RnU5b0JKdXpXanFoYlI2cExyTld0NCtFTjU5bFwvMlMrSE1TUlhVVmNBSkxaQVNuc2JRY25mdGlcL1MrZUZ1OE1lMnhQQStucXlcLzRpVkpPOHhBaExreVNmWDBjbGlFMU5YWHJiTDc4S2lkbnU4eXJXME50RmViak5NeG9TNml0Q3REbmdtb0ZzOVptWFIzQU1FTElNNkozbmJLbUVOUE1wTDZLU0hrSkZzZmxcL00rM0xyMlpySVdraG1lcE5oRFNqR05wenZQalFWcUdCU3VobUgxT0dvM0tmWHdrb25ZdE9kWTIwMjhjWVpwV1ZFY1RNMGZBTTZBS1wvNHhyTE5yIiwibWFjIjoiODJkOTkwMzEyMjAyNWU5ODQ4MmJmN2I4MGE3ZDYyYzEzN2YxNzI0YzAxZGZlMWM5MzRhNTYzNjE3M2VhYjZiMiJ9

Cửu Thiên nhìn ánh sáng huyết sắc đó, thiên địa chi lực đã gần như bị nhuộm dần thành ma khí, thở dài một tiếng: “Đây chính là đất nước bị ma tu hoàn toàn thống trị, đáng buồn, đáng thương!”

Ads
';
Advertisement
x