Hoàng Phủ Tường và Nam Cung Lê khẽ chạm cốc, hai người cười vô cùng vui vẻ. 

Bên trong, tiếng nổ không ngừng vang lên, đủ loại tiếng hét giết không ngừng vang lên bên tai. 

Nam Cung Lệ nghe thấy, cười nói: “Nghe thấy không, sát chiêu của Hàn Liên và Tả Tử Sâm. Xem ra, đối thủ bên trong không mạnh như tưởng tượng!” 

Hoàng Phủ Tường lắc đầu: “Nhưng không yếu, đúng không?” 

Ngửa đầu uống hết chén rượu, Hoàng Phủ Tường đứng dậy. 

Lấy pháp khí của mình ra, đó là một thanh kiếm dài ba thước, rộng một ngón tay, bên trên khắc đủ loại phù văn trận pháp. 

Từ khi hắn ta quyết định không dùng bút nữa, bèn luyện chế ra thanh kiếm này. 

Dùng kiếm thay cho bút, kiếm vẽ trời đất. Ai có thể ngờ được, sau khi hắn ta lấy kiếm ra, tu vi lại mạnh hơn trước mấy phần. 

Đến bây giờ, Hoàng Phủ Tường có sự tự tin này, cho dù Cửu Thiên có ở đây, hắn ta cũng dám đại chiến một trận. 

Đương nhiên, hắn ta không dám nói đến thắng thua. 

Nam Cung Lệ cũng lấy gương Hạo Khí Trừ Ma của mình ra. 

Mặc dù hắn ta không có tinh hạch của tứ đại hung thú như Lê tông chủ, cũng không có sự trợ giúp của hàng nghìn hàng vạn yêu thú. 

Từ sau lần đối phó với Long Đồ ma vương, gương Hạo Khí Trừ Ma này cũng xem như đã hoàn toàn nhận hắn ta làm chủ nhân. 

Trong khoảng thời gian này, gần như mỗi ngày Nam Cung Lệ đều nghiên cứu cách sử dụng gương Hạo Khí Trừ Ma này. 

Có thể nói, hắn ta có thể dùng thần khí này một cách rất dễ dàng. 

Nếu như đấu với những cao thủ như Hoàng Phủ Tường hoặc Diệp Nam Thiên, hắn ta có thể có chút lực bất tòng tâm. 

Nhưng nếu đối phó với đám ma tu, Nam Cung Lệ chắc chắn có thể tự hào nói, các ngươi đều không bằng ta. 

Bùm! 

Một tiếng nổ lớn vang lên, đột nhiên sắt đá bay đầy trời. 

Chiếc thuyền của ma tu đột nhiên có một cái hố lớn. 

Sau đó, không biết bao nhiêu Mộng Yểm màu xanh tím từ bên trong cái hố bay ra, cùng với đó là tiếng hét chói tai bay khắp trời. 

Lập tức, có một ông lão xuất hiện. 

Bên cạnh ông ta có một nam một nữ, hai con rối khắp người toàn là máu, bảo vệ ông ta rất chặt chẽ. 

Hai con rối này nhìn rất quái dị, hoàn toàn khác với những con rối khác, cả người mang theo huyết khí nồng đậm, sắp tạo thành một biển máu rồi. 

Hàn Liên và những người khác cũng hung hăng từ bên trong cái hố xông ra, nhìn chằm chằm vào ông lão kia. 

Hàn Liên hét lớn: “Không được để cho ông ta chạy thoát! Giết!” 

Hét lên một tiếng, Hàn Liên lại xông lên đầu tiên. 

Thanh Bích Thủy Trường Thiên kiếm, biến thành một con thuồng luồng, xông về phía hai con rối máu kia. 

Sau đó, là đao quang của Tả Tử Sâm, kiếm quang của Phong Tuấn Kiện, và sát chiêu của đại sư huynh, Sở Trực, Sở Chính sư huynh, Diệp Nam Thiên và những người khác. 

Sức mạnh của tất cả mọi người, đều được tập hợp lại, trông giống như một cột ánh sáng nhiều màu sắc, hung ác tấn công con rối máu. 

Nhưng hai con rối máu lại khai triển sức mạnh đáng sợ. 

Khí huyết mà bọn chúng phóng ra đột nhiên hình thành một quả cầu máu lớn, bao bọc lấy ông lão phía sau. 

Cách làm này đột nhiên khiến ông lão không hề bị thương. 

Mặc dù trên người ông lão có chút nhếch nhác, nhưng sát khí trong mắt ông ta sắp tràn ra ngoài rồi. 

Ông ta hất tay, tất cả con rối trên thuyền đều bắt đầu tấn công về phía Hàn Liên và những người khác. 

Những con rối này thể hiện sự linh hoạt đáng sợ, bọn chúng thậm chí còn cầm vũ khí, bắt đầu dùng các loại võ kỹ. 

Bình thường, con rối có thể sử dụng võ kỹ, chỉ có hai khả năng. 

Một là do khôi lỗi sư đặc biệt dạy dỗ. Nhưng nếu như thế, võ kỹ sẽ rất đơn giản, chỉ là một vài chiêu thức đơn giản. 

Hai là có một thần hồn không bị hủy diệt khác bị khôi lỗi sư cưỡng ép phong ấn bên trong con rối. 

Cách này rất thử thách năng lực của khôi lỗi sư. Nhưng một khi thành công, con rối này có thể có được một phần võ kỹ đời trước của hắn ta. 

Rất rõ ràng, con rối trên con thuyền này, đều thuộc loại sau. Liên tiếp các chiêu được Hàn Liên và những người khác phóng ra. 

Chỉ trong nháy mắt, Hàn Liên và những người khác đều chìm vào trong trận chiến gian khổ. 

Mộng Yểm ở bốn xung quanh bắt đầu chao đảo, phát động tấn công, chỉ cần Mộng Yểm xoẹt qua người Hàn Liên và những người khác. 

Có thể cảm nhận được rõ ràng, hơi thở trên người Hàn Liên và những người khác yếu đi một chút. 

Những Mộng Yểm này, không chỉ tấn công Hàn Liên và những người khác, nó còn hút sự sống của bọn họ, để tăng cường cho bản thân mình. Những con Mộng Yểm này, thật sự không chỉ mạnh hơn một chút. 

Nguy cơ đã trở nên rõ ràng, Nam Cung Lệ và Hoàng Thử Tường cũng không thể ngồi yên được nữa. 

Hoàng Phủ Tường lao ra trước, hắn ta xông đến một vị trí vô cùng xảo quyệt, nhưng trong nháy mắt đã đến bên cạnh hai con rối máu. 

Chém một phát, một con sông hư không xuất hiện. 

Hai tên con rối người máu không kịp phản ứng lại, đã bị dòng sông này tấn công, huyết khí trên người yếu đi một chút. Nhưng không có chiều hướng bị con sông này cuốn trôi. 

Ngược lại còn thể hiện sự hung dữ, nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Tường. 

Nhận thấy có gì đó không ổn, Hoàng Phủ Tường liên tiếp chém ra hàng trăm phát. 

Kiếm pháp của hắn ta rất kỳ lạ, hoàn toàn không có cảm giác xông lên liều chết của võ giả mà có khí chất nhẹ nhàng, thong dong của một luyện khí sĩ. 

Khi kiếm pháp của hắn ta được khai triển, trời đất bắt đầu xuất hiện một khung cảnh ảo ảnh. 

Giống như một bức tranh nhưng không phải là tranh, ví như thực chất. 

Cảnh giới hiện tại của Hoàng Phủ Tường đã sắp đạt đến hư thực hợp nhất rồi. 

Có núi có nước, có cây thông. Cảnh tượng đột ngột xuất hiện trong hư không này đã cố gắng kéo tất cả con rối và những Mộng Yểm vào bên trong, bao gồm cả hai con rối 

máu. 

Nhưng những con rối khác đều có hiện tượng bị kéo vào, chỉ có hai con rối máu vẫn đang lùi về sau, thậm chí trên người bọn chúng còn xuất hiện những chiếc gai máu sắc nhọn. 

Giống như có cảm giác với chiêu thức đột ngột của Hoàng Phủ Tường! 

“Mau đến giúp đỡ!” 

Hoàng Phủ Tường hét lên. 

Hàn Liên lớn tiếng trả lời: “Chúng tôi cũng muốn mà!” 

Vừa dứt lời, Tả Tử Sâm hét lên một tiếng, kiếm quang ngưng tụ đạo vực, lao vút đi. Người và kiếm đều bay đến trước mặt hai con rối máu. 

Chém một đao thật mạnh vào lưng con rối máu. 

Sau đó, Diệp Nam Thiên hết bay sang trái lại bay sang phải, dường như cả người đều có mắt, từ trong hàng nghìn hàng vạn sát chiêu chui ra, lập tức phóng hàng nghìn hàng vạn kiếm ảnh nhằm về phía mắt của hai con rối máu. 

Nam Cung Lê cũng xuất hiện, gương Hạo Khí Trừ Ma trong tay phóng ra ánh sáng vô vận. 

Mấy người đồng thời phóng ra sát chiêu, trong nháy mắt, hai con rối máu bị đánh bay, ngã vào trong ảo ảnh mà Hoàng Phủ Tường phóng ra. 

“Phong ấn! Phong ấn! Phong ấn!” 

Liên tục đánh ra mười mấy cái phong ấn, khuôn mặt Hoàng Phủ Tường đỏ bừng, muốn khống chế hai con rối máu này. 

Ông lão vẫn luôn trốn phía sau con rối máu, thấy sự việc không ổn, quay người muốn chạy! 

Nhưng lúc này, mấy thanh kiếm đồng thời kề lên cổ ông ta. 

Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực, Phong Tuấn Kiệt đều mỉm cười nhìn ông ta. 

Đại sư huynh xoa bụng nói: “Còn không mau kêu những con rối này dừng lại? Muốn chết sao?” 

Ông lão mấp máy môi, cuối cùng vẫn vung tay. 

Lập tức tất cả các con rối đều dừng lại. 

eyJpdiI6IlNJYjBtRk44MkVTdnh6VmpJUXdBTFE9PSIsInZhbHVlIjoiNVlYWU9EWG4wNklKOWMyUW9WTU1pV0hEa3hVQXhkWVFTbE1UUlwvSFVhZFhUNnNuYVBNR05TMGhnMFZLVWd3ekpCVk9yWGZHd0QzZnFSaVRnaUljWSs5alZnOWtRYjIwSTFUdzltNEJWbmxBaWF1OUlTK2ZjeUNSXC9PNElaN003QkdyRUJIbnpBQmVONVNXd2NjVjRDWjFSSUNBcDUyK3BCcWJCZFZcL1d4SnFzZTQwN0tjclpveCtPcW15bjIzbExLNWxObTJsSUZ6bkFtWE91OWpsR1pJaE9RbldIWHZaamt5OFNzOUF4dnhLSFJUVGJMZ044cndcL0tteHpcL0dBUHpIa3FxV3lPamlzVVp0YkJhdHRFUStKbzdOVUp5YUR6WEtRQ2JtUnZURWZNblU4eUlTNW5HNjZndGhUMEFrYWMzam1IUjVwRklHRXhLbDVGWUlLZ283eWF0QjBzUUY0MmgxVE5VdjBLaUU1b2NzY2E1c0FtOXBMY0pYcDRHUWNhZ3UiLCJtYWMiOiI0ZjkwZDQ5YTlhMGYxNDBmNWRmZWRlNzZiZDAwNzUwMzdlOTY3MjJjYjBmMjY0YjRmYjgyMGZhYzJkODQ1MGVlIn0=
eyJpdiI6InRjMnFFQ0FmSUV5c3NZTk4yN2lpWWc9PSIsInZhbHVlIjoibG9vYjFJdk9IclpDSE5mWSs1NTFQR0lsVGJBdEJlUmszcTZteHczNkhCM1c0QjdqTngyWHpZSllCNzVETUlXNENnazFYUzd3VThLSm9YTm00QVhcL1wvak9GYTBTRTIrY0l5Vmc5ZFJvY1wvWEY5Q2pVXC92WHlKYVlkWHdZa1wvME5SV0tPVVE2Z25sYWQzZWd4RUUwdHpvVjMrNjU2aUg4dG5kcGNNakxMeGM0XC9nMzlhNFhZcjd5UGNqR1BLUlhwMmhTVnhad29oMUoxK1ZMUWFQZWRnbHMrcHZ0VlZtWDhpZzVvZGR1bmhqSjBcL1dTMFpQN0ZxQ1dteEtOeG8rMFpra2MxMzJDRzE2N1RIdTVoZTR0ZVVcLzZIcG5zYVlPWWNscmx0ZGtKVzgzSkxwWT0iLCJtYWMiOiI4ZWQ5NTUzMzhlMTRiZjY3NDEyNzFiMjdhNDY4YWVjNTUyNDVjOTNiZGM1MmRlNDE0ZWZhYzYxNzMyYTRhZDcxIn0=

Nam Cung Lệ đi lên, đặt gương Hạo Khí Trừ Ma trước mặt ông ta: “Không phải là ma tu hả? Vậy có dám để tôi chiếu không!”

Ads
';
Advertisement
x