Hoàng Phủ Tường bị nói như thế thì cảm thấy có chút xấu hổ, hắn ta quả thật nghĩ như vậy, theo như hắn ta thấy, trong số mấy người bọn họ, người có sự uy hiếp lớn nhất với đám ma tu thực ra không phải là Tả Tử Sâm nhìn có vẻ hung dữ, cũng không phải Diệp Nam Thiên-người suýt nữa đã trở thành đệ tử cuối cùng của Hoàn Vũ Thiên Thánh.
Mà là hoàng tử cuối cùng của nước Kình Thiên, trên tay đang có gương Hạo Khí Trừ Ma-Nam Cung Lệ.
Có Nam Cung Lệ ở bên cạnh hắn ta, cảm giác an toàn tăng lên rất nhiều.
Đương nhiên, hắn ta không nói cho Nam Cung Lệ biết suy nghĩ này của mình.
Hoàng Phủ Tường vẫn đang mỉm cười, lấy thịt khô ra đua cho Nam Cung Lệ.
Lại lấy ra một bình rượu, cười nói: “Uống hai ly?”
Nam Cung Lệ cười càng thêm vui vẻ, gật đầu nói: “Cớ sao lại không!”
Nói hai người ngồi trên thuyền vừa ăn vừa uống.
Dường như đây không phải là một lần đi truy sát ma tu nguy hiểm mà là một lần đi chơi.
Bên trên, Hàn Liên và những người khác lặng lẽ lẻn bào, đi lên thuyền của ma tu.
Một con rối vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị Tả Tử Sâm dùng dao chém đứt đầu.
Đồng thời, Diệp Nam Thiên còn bắt chuẩn xác cái đầu như cái xác khô kia, sau đó phá hủy hoàn toàn.
Mấy người tập trung lại với nhau, vẫn là luồng sức mạnh đạo vực bao trùm lên bọn họ, che đi cơ thể của bọn họ.
Tả Tử Sâm mấp máy môi, truyền âm nói với mọi người: “Thực lực của mấy tên con rối này đều là Thiên Canh. Mọi người phải hết sức cẩn thận.
Từ từ đi về phía trước, đám con rối tuần tra dường như đứng ở mỗi góc chết.
Nhưng dù sao con rối cũng chỉ là con rối, nhược điểm của bọn chúng vẫn rất rõ ràng.
Con rối đã mất đi sự sống, nên cách bọn chúng thăm dò rõ ràng cũng khác với những người còn sống.
Bọn chúng tràn đầy sát khí, rất mẫn cảm với những người có sự sống.
Nhưng, một khi sự sống của đối phương bị một sức mạnh khác che đi, cho dù có đi lại trước mặt bọn chúng. Bọn chúng vẫn sẽ nghĩ là con rối giống như bọn chúng.
Mà Hàn Liên sư huynh và những người khác, rõ ràng đều biết điều này.
Bọn họ thận trọng thu hết hơi thở và sự sống của mình lại. Từ từ xuyên qua tuyến phóng ngự của những con rối kia.
Chiếc thuyền của ma tu rất lớn, có tận ba tầng.
Rất nhanh, Hàn Liên sư huynh và những người khác đã xuyên qua tầng con rối canh gác thứ nhất.
Khi bọn họ đi đến tầng thứ hai, lập tức nhìn thấy Mộng Yểm đang bay lơ lửng trong tầng thứ hai.
Những những Mộng Yểm này, trông có vẻ không giống với những Mộng Yểm khác, mỗi con đều có màu xanh tím kỳ lạ.
Hơn nữa, hơi thở của những Mộng Yểm này dường như cũng rất mạnh.
Cơ thể của bọn chúng gần như đã ngưng tụ thành thực chất. Cứ bay lơ lửng ở đó, đạo chi lực và thiên địa chi lực đều có cảm giác bị bóp méo.
“Những thứ này là Mộng Yểm hả? Tại sao lại mạnh như vậy!”
Hàn Liên lên kinh ngạc hét lên đầu tiên.
Mộng Yểm ở bốn xung quanh lập tức giống như phát hiện ra điều gì đó, bắt đầu bất an cựa quậy.
Đại sư huynh bịt miệng Hàn Liên lại, dùng truyền âm hét lên: “Đừng nói linh tinh. Còn nói thêm một câu nào nữa, cẩn thận ta ném đệ vào trong đó”
Hàn Liên vội vàng ngậm miệng lại, Diệp Nam Thiên cau mày nói: “Nếu như tất cả Mộng Yểm của ma tu đều mạnh như thế này. Vậy Liên quân Tây Lĩnh thật sự không cần phải đánh nữa. Trực tiếp nhận thua đi. Cái này quá đáng sợ. Các vị, có ai hiểu những Mộng Yểm này rốt cuộc được luyện thành như thế nào không?”
Mọi người lắc đầu bày tỏ không biết.
Nếu như bọn họ hiểu, thì đã trở thành luyện khí sĩ hết rồi.
Nhưng mọi người đã từng gặp những Mộng Yểm này, nên mọi người cũng có thể chắc chắn, ma tu này là một tên rất mạnh.
Hàn Liên bắt đầu có chút căng thẳng, truyền âm nói: “Chúng ta nên tiếp tục đi về phía trước thôi. Tôi cảm thấy chỉ dựa vào thực lực của mấy người chúng ta, có phải đi vào rồi sẽ bị giết chết không!”
Sự lo lắng của Hàn Liên cũng không phải vô lý, mọi người cũng có chút lo lắng.
Nhưng lúc này, trong thuyền đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Sau đó, một ông lão mặc áo choàng đen, xách túi rượu, lảo đảo đi ra.
Hình như có chút say, khuôn mặt đỏ bừng, rượu bám đầy trên râu.
Mùi rượu nồng nặc, vô cùng hắc và khó ngửi, khiến Hàn Liên và những người khác lập tức cau mày.
“Mùi rượu nồng quá. Loại rượu này không bình thường đâu!”
Phong Tuấn Kiệt cũng là một con quỷ rượu, vừa ngửi đã biết, rượu mà ông lão này uống có lẽ còn mạnh hơn rượu mà sư thúc Đông mập của hắn ta ủ ra.
Hơn nữa bên trong rượu, còn có một luồng hơi thở khác thường. Phong Tuấn Kiệt không thể nói rõ được cái đó rốt cuộc là cái gì. Nhưng chắc chắn không phải là thứ bình thường!
“Đi, đi, đi, đừng bay ở đây nữa, lóa mắt ta. Tiểu tử, còn bao lâu nữa chúng ta mới đến bên ngoài nước Đỉnh Vực? Lần này không phải đã nói rồi sao, sau khi trận đại chiến diễn ra, tất cả thi thể của cường giả đều giao cho chúng ta xử lý sao. Nhưng đến bây giờ không có ai đến tiếp ứng cho ta. Tức chết đi được, đợi ta đến, nhất định sẽ vơ vét một trận. Không để lại quá nhiều đồ cho những lão già khác. Ta phải đến đầu tiên! Là người đầu tiên lấy được!”
Vừa nói, ông lão lại uống một ngụm rượu mạnh.
Ông ta bước đi lảo đảo, đi về phía mấy người Hàn Liên đang ẩn mình.
Nghe thấy ông ta lẩm bẩm, đại sư huynh nói: “Xử lý thi thể? Người này không phải là ma đan sư, mà là khôi lỗi sư. Các vị, xem ra chúng ta bắt được một con cá lớn rồi” Diệp Nam Thiên nói theo: “Ông ta là khôi lỗi sư. Ma đan sư không có sự khao khát với thi thể lớn như ông ta, muốn có được thi thể của tất cả cường giả. Chúng ta thật may mắn, bắt được một khôi lỗi sư muốn đến trước tất cả những người khác để giành thi thể. Bắt được ông ta, chắc chắn ông ta có thể nói cho chúng ta biết rất nhiều khuyết điểm của con rối ma tu. Có ông ta trong tay, ít nhất sau này chúng ta đối phó với con rối của ma tu sẽ đơn giản hơn rất nhiều!”
Mọi người gật đầu, Hàn Liên nhẹ nhàng sờ Bích Thủy Trường Thiên kiếm của mình nói: “Quá may mắn khi gặp được người này. Các vị, xem ra ra lần này tôi đi đường vòng cũng không xem là sai lầm. Nếu như đi đúng tuyến đường lúc trước, chắc chắn sẽ không gặp con cá lớn này”
Những người khác cười theo, đại sư huynh bất lực, khẽ cười mấy tiếng.
Chỉ có thể nói, thật sự vô cùng may mắn.
Tả Tử Sâm cầm đao của mình lên, nói: “Đợi đã, đợi thêm chút nữa. Đợi ông ta đến gần hơn một chút, chúng ta cùng nhau ra tay bắt lấy ông ta, nhất định phải đánh một lần là trúng. Nếu không, chỉ dựa vào những Mộng Yểm kia cũng đã là một phiền phức lớn!”
Mọi người hiểu ý gật đầu, lần lượt ngậm miệng lại, biểu cảm cũng trở nên nặng nề hơn.
Nhưng đúng lúc này, tên khôi lỗi sư kia đột nhiên dừng lại.
Thấy sắp đến gần mấy người Hàn Liên sư huynh, dường như ông ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vỗ trán nói: “Aiyo, đúng rồi. Ta phải thả con rối mới ra, để nó hoạt động một
chút!”
Nói xong, ông ta lại quay đầu muốn quay trở lại.
Diệp Nam Thiên lớn tiếng hét lên: “Không được để ông ta đi, các vị, giết!”
Một tiếng hét, Hàn Liên và những người khác lập tức xông ra ngoài.
Nam Cung Lệ nói: “Ừ, đợi một chút, ta uống hết ngụm rượu này đã. Rượu này của anh, cũng ngon đấy!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất