Lúc Cửu Thiên và những người khác đang chiến đấu chính diện với ma tu, bên ngoài hư không xa xôi, một đội quân đang gấp rút đi về phía trước.
“Hàn Liên, đệ đưa bản đồ đây cho ta, đệ đã không biết xem còn xem làm gì!”
Đại sư huynh rất tức giận, giật lấy tấm bản đồ trên tay Hàn Liên.
Nhìn hư không đen kịt bốn xung quanh, đại sư huynh đưa bản đồ cho Huyễn Tầm nói: “Huyễn Tầm, cô xem đi. Có phải chúng tôi đi sai đường rồi không. Có phải vì Hàn Liên làm cho chúng ta không biết đang đi đâu không?”
Huyễn Tầm nhìn tấm bản đồ đang sáng lấp lánh, lắc đầu nói: “Đi sai có vẻ xa, nhưng cũng không phải không thể...
Vẫn chưa nói xong, đại sư huynh, Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh đã liên thủ với nhau đánh cho Hàn Liên một trận.
“Ai cho đệ gây chuyện, làm lỡ chuyện lớn rồi đó!”
Sở Chính sư huynh cũng lớn tiếng trách mắng nói: “Hàn Liên, đệ không hiểu, đệ nói linh tinh làm gì. Bây giờ chúng ta không kịp đến nước Đỉnh Vực, sẽ xảy ra chuyện lớn đó, có biết không hả?”
Hàn Liên ôm đầu nói: “Không phải do đệ cũng muốn mọi người đến nhanh một chút sao? Chỉ là lóe lên mấy lần mà thôi”
Sở Trực sư huynh nói: “Mấy lần? Một lần sai đường sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ thì hay rồi, không biết đã lỡ bao nhiêu thời gian rồi. Thú Thánh còn đang bế quan, nghĩ cách để đối phó với sự áp chế của trời đất. Nếu như mấy người chúng ta gấp rút lên đường, đi không ngừng nghỉ, cuối cùng vẫn đến muộn. Đệ cứ đợi sau khi trở về bị cha đệ đánh chết đi”
Hàn Liên đột nhiên mềm nhũn giống như quả cà tím gặp trời sương giá.
Khoảng thời gian gần đây, thành viên trên thuyền của bọn họ thật sự vô cùng xui xẻo.
Đầu tiên, sau khi Thú thánh đi vào hư không, đột nhiên có cảm ngộ, lập tức chuẩn bị đột phá.
Sau đó, bọn họ vừa từ Đông giới xuyên qua bờ bên kia hư không, đến Tây lĩnh, lại gặp phải một đội quân ma tu, đại chiến một trận!
Mặc dù trận chiến này không bị tổn thất quá lớn, nhưng lại có mấy võ giả do Ngự Thú Trai phái đến để chỉ dẫn thuyền đi về phía trước bị chết.
Những người còn lại đều chưa từng đến Đông giới, nhiều nhất cũng chỉ có người đã từng đi đến nước Kình Thiên một lần khi núi tứ giới mở ra.
Ai biết được Tây lĩnh là nơi nào!
Trong hoàn cảnh này, mọi người chỉ có thể đi theo bản đồ.
May mà lúc trước, còn chuẩn bị khá nhiều bản đồ. Không thực sự bị lạc được.
Nhưng, cho dù đi theo bản đồ, cũng có vấn đề. Ví dụ, hai ngày trước Hàn Liên là người trực ban, chỉ huy thuyền chạy.
Tên này vì muốn đẩy nhanh tiến độ, chỉ huy hạm đội nhấp nháy thêm mấy lần.
Lần nhấp nhày này đã hoàn toàn lệch khỏi phương hướng ban đầu.
May mà cuối cùng Nam Cung Lệ và những người khác phát hiện ra sớm, nếu không, bọn họ thật sự không biết đã đi đến nơi nào.
Lúc này, Nam Cung Lệ, Diệp Nam Thiên, Hoàng Phủ Tường và những người khác đứng một bên quan sát.
Bọn họ là những cường giả thay mặt Liên quân Đông Giới đến đây lần này, mặc dù hầu hết bọn họ đều không phải là người của Đông Giới.
Lại nhìn về phía sau, Phong Tuấn Kiệt đang mỉm cười ngồi ở đó.
Dường như hắn ta không quan tâm, chiến hạm có đi sai hướng không. Bởi vì Phong Tuấn Kiệt biết rất rõ, đám người bọn họ, tuy nói là đại diện cho Đông Giới, nhưng trên thực tế cho dù bọn họ có đến kịp, cũng không có tác dụng gì nhiều.
Bởi vì, tất cả những người trong hạm đội của bọn họ, chỉ có một mình Thú Thánh là đã nhập thánh. Hơn nữa, nếu như không phải gần đây Thú Thánh đột phá, dường như sắp
thoát khỏi sự khống chế của trời đất. Nếu không, lực chiến đấu của Thú Thánh này cũng không thể được coi là quá mạnh.
Có thể đối phó được với đám ma tu bình thường, gặp phải cao thủ trong ma tu, có lẽ cũng quá sức.
Vậy nên, mấy người bọn họ, thật sự chỉ đến để thể hiện thái độ mà thôi.
Nghĩ lại, Lê tông chủ cũng không định để mấy người bọn họ đạt được những thành tựu đáng ghen tỵ gì.
Nói thẳng ra, chỉ để đám cường giả thế hệ trẻ được trải nghiệm, rèn luyện, để nhanh chóng trưởng thành.
Vậy nên, lần này những người được phái đi chủ yếu là cao thủ thế hệ trẻ.
Vì vậy, thực ra đến lúc nào cũng không quá quan trọng.
Chỉ tiếc là, Phong Tuấn Kiệt hiểu điều này, nhưng những người khác không hiểu được.
Đối với Hàn Liên và những người khác, trước tiên phải nhanh chóng đến nước Đỉnh Vực mới là chuyện quan trọng nhất.
Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì Cửu Thiên sư đệ của bọn họ bây giờ đang ở nước Đỉnh Vực.
Từ Hàn Liên đến Huyễn Tầm đều muốn đi gặp Cửu Thiên. Lúc đó Cửu Thiên ở nước Võ Đỉnh không từ mà biệt, khiến mấy người này đều cảm thấy rất không vui.
Theo bọn họ thấy, Cửu Thiên chê thực lực của bọn họ thấp, không muốn dẫn bọn họ theo chinh chiến khắp thiên hạ.
Nhưng lần này Hàn Liên sư huynh và những người khác tới đó chính là muốn chứng minh Cửu Thiên đã sai.
Hơn nữa, bọn họ nhất định phải chắc chắn Cửu Thiên vẫn an toàn. Đặc biệt là Huyễn Tầm, đã hạ quyết tâm, cho dù Cửu Thiên chết trong trận chiến, cô ta cũng phải ở bên cạnh.
Còn một người cũng giống như mấy người bọn họ, Thập Tam-người vẫn đứng ở đuôi thuyền, vẫn chưa nói lời nào, cũng có tính toán của riêng mình.
Hắn ta không giỏi ăn nói, nhưng biết rất rõ, từ giây phút Cửu Thiên nhận hắn ta làm người hầu, hắn ta phải thay Cửu Thiên chắn tất cả sự tấn công ngầm hoặc công khai.
Nhưng lần này, chủ nhân bất chấp nguy hiểm, nhưng vẫn để người hầu được an toàn ở nhà.
Thập Tam không muốn như vậy, hắn ta vẫn muốn đi tìm Cửu Thiên.
Quốc chủ nước Linh yên lặng ngồi bên cạnh Thập Tam, lần tụ họp chư quốc của Đông Giới, quốc chủ nước Linh đã gặp lại Thập Tam.
Lần này, cô ta cũng chủ động xin đi giết giặc, không chỉ vì Cửu Thiên là sư phụ của cô ta, điều quan trọng hơn chính là người đang ở bên cạnh cô ta-Thập Tam!
“Này, Thập Tam, ăn hoa quả đi. Em nướng chín rồi, lần này nó không động đậy đâu.
Quốc chủ nước Linh mỉm cười, cái cánh phía sau vỗ vỗ.
Thập Tam luôn tỏ ra lạnh lùng với những người ở bên cạnh, chỉ có quốc chủ nước Linh này là hắn ta không thể tỏ ra lạnh lùng được.
Thập Tam nhận lấy hoa quả, khẽ gật đầu với quốc chủ nước Linh sau đó bắt đầu ăn.
Quốc chủ nước Linh cười vô cùng vui vẻ, mấy tên thị vệ nước Linh phía sau đều cách rất xa, tránh làm phiền giây phút ngọt ngào của quốc chủ, nếu không quốc chủ sẽ nổi giận.
"Ùm?"
Dường như Thập Tam đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, lập tức trợn tròn mắt, trong mắt dường như đang phát sáng.
Ở cuối tầm nhìn, dường như có một con thuyền màu đen đang chạy về phía trước.
Hắn ta chạm vào cánh tay quốc chủ nước Linh, quốc chủ nước Linh nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng chạy về phía Hàn Liên sư huynh và những người khác, đồng thời hét lớn: “Ma tu, phát hiện ra ma tu!”
Mọi người lập tức đi đến gần Thập Tam.
Nam Cung Lệ nhìn ra xa, chiếc gương Hạo Khí Trừ Ma trong hay hơi lóe lên.
Nam Cung Lệ gật đầu nói: “Không sai, là ma tu. Có một chiến đội nhỏ, không có nhiều con rối bảo vệ, nhưng có lẽ thực lực cũng không yếu”
Hoàng Phủ Tường đi về phía trước nói: “Hướng đi của bọn họ gần giống với chúng ta, đó có lẽ là đội quân tiếp viện của ma tu. Tiêu diệt hết bọn chúng, mọi người cảm thấy thế nào?”
Đại Liên sư huynh giữ chặt lấy Hàn Liên nói: “Đệ nghĩ quá nhiều rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất