Cửu Thiên suýt nữa bật cười thành tiếng, đây cũng có thể coi là gặp lại bạn cũ ở một nơi xa lạ.
Cửu Thiên cứ nghĩ mấy người Giả Minh đều đã chôn theo nước Kình Thiên trong vụ nổ kia.
Không ngờ, người này vẫn còn sống. Thực sự nằm ngoài dự đoán của Cửu Thiên. Bởi vì có rất nhiều cao thủ còn mạnh hơn Giả Minh đều đã chết ở nước Kình Thiên.
Giả Minh có thể sống được, chỉ có thể nói là vô cùng may mắn.
Giả Minh nói: “Cửu Thiên huynh, trận chiến hôm nay, cứ giao cho tôi.
Ánh mắt của Giả Mình rất kiên định, Cửu Thiên khẽ gật đầu.
So với lần trước Cửu Thiên gặp hắn ta, lần này Giả Minh đã điềm đạm hơn rất nhiều.
Cửu Thiên không biết hắn ta ở Liên minh Tây Nam bao lâu.
Nhưng rõ ràng, trong khoảng thời gian này hắn ta đã trả qua rất nhiều chuyện.
Sự trưởng thành của một người luôn luôn liên quan với những gì mà họ trải qua.
Giả Minh khẽ gật đầu với Đỉnh Vực quốc chủ.
Đỉnh Vực quốc chủ nhìn Cửu Thiên, lại nhìn Giả Minh, khẽ nói: “Cậu tên là Giả Minh? Được, Liên quân Tây Lĩnh sẽ ghi lại tên của cậu.
Đỉnh Vực quốc chủ vẫy tay, mở một con đường ở bức màn ánh sáng phòng ngực, để cho Giả Minh đi ra ngoài.
Cuối cùng, Giả Minh cười với Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên huynh. Lần này, tôi sẽ không dùng tên của anh nữa. Tôi sẽ dùng tên của mình để vang danh thiên hạ!”
Cửu Thiên khẽ gật đầu với Giả Minh.
Dù nói thế nào, người này cũng không phải là người xấu.
Mọi người đều nhìn Giả Minh đi ra khỏi màn ánh sáng phòng ngự, đi đến trước mặt đồ lệnh kia.
Giả Minh hít một hơi thật sâu, phóng sức mạnh của mình ra.
Khí thế được phóng ra, sức mạnh trên người Giả Minh lại chỉ có thiên canh đỉnh phong.
Nhìn thấy Giả Minh còn chưa tiến vào Tôn cảnh, đám ma tu ai cũng cười điên cuồng.
“Tên tiểu tử này ở đâu ra vậy, thực lực yếu như này mà cũng dám đến để làm mất thể diện hả.
“Thật nực cười. Hóa ra Liên quân Tây Lĩnh thật sự không còn ai nữa”
“Này, các ngươi không phải khoe khoang là chính đạo sao. Tại sao lại phái một người đến để chết thế này, xem ra các người cũng không khác gì ma tu bọn ta!”
“Tiểu tử, sau khi ngươi chết, ta có thể luyện người thành một con rối, đảm bảo sẽ mạnh hơn bản thân ngươi bây giờ!”
Đám ma tu mặc sức chế giễu Giả Minh.
Sắc mặt Giả Minh hết đỏ lại trắng. Thực ra thực lực của hắn ta không còn yếu nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn ta bị người khác chế giễu vì mình chỉ ở Thiên Canh cảnh.
Nhưng không thể làm gì khác, nếu ở thời điểm khác, cường giả Thiên Canh cảnh không thể được xem là có trình độ cao nhất, nhưng chắc chắn cũng ở tầm trung.
Nhưng bây giờ, đội quân của hai bên, thật sự có rất nhiều cường giả Thiên Canh, Tôn cảnh ở khắp mọi nơi.
Chưa đạt đến trình độ nhập thánh, đều không dám chào hỏi với người khác.
Đồ Lệnh từ trên cao nhìn xuống Gia Minh, sự chênh lệch chiều cao giữa hai người giống như sự chênh lệch thực lực giữa bọn họ.
Lúc Đỉnh Vực quốc chủ nhìn thấy Giả Minh phóng khí thế của mình ra liền hối hận.
Ông ta cứ nghĩ, Giả Minh quen Cửu Thiên, có lẽ cũng là cao thủ Tôn cảnh. Ai ngờ được, chỉ là Thiên Cảnh đỉnh phong, vậy mà Giả Minh cũng cảm đứng ra nghênh chiến.
Đỉnh Vực quốc chủ mấp máy miệng, định bảo Giả Minh quay lại.
Cửu Thiên lại giơ tay lên, ngăn cản Đỉnh Vực quốc chủ nói: “Cứ để hắn ta nghênh chiến
Đỉnh Vực quốc chủ trầm giọng nói: “Nhưng trận chiến đầu tiên với ma tu, cứ để hắn ta thua trận như vậy, thực sự sẽ ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của tướng sĩ!” Cửu Thiên lắc đầu: “Cảnh giới tu vi không phải là thứ quyết định thắng thua. Nhiều lúc, phải xem những thứ khác. Hơn nữa, hai người cũng chỉ cách nhau một cảnh giới. Đỉnh Vực quốc chủ cau mày: “Cửu minh chủ, cậu tin tưởng cậu ta?”
Cửu Thiên chỉ cười mà không nói gì.
Đỉnh Vực quốc chủ hiểu ý gật đầu, không nói gì nữa.
Trong cơ thể Cửu Thiên, Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Chủ nhân vĩ đại, người thật sự nghĩ Giả Minh này có thể thắng được sao. Đùa à, ta thấy hắn ta sấp bị luyện thành con rối rồi.
Cửu Thiên trả lời ở trong lòng: “Thực ra ta cũng không nghĩ hắn ta sẽ thắng. Nhưng hắn ta cũng là một võ giả, có con đường võ đạo của mình. Tự bản thân hắn ta muốn chiến đấu, không nên ngăn cản. Nếu như hắn ta có thể sống được. Sau này, chắc chắn sẽ là cường giả một phương. Nếu không sống được, chết cũng có ý nghĩa.
Cửu Long Huyền Cung Tháp dường như không thể hiểu được suy nghĩ của Cửu Thiên, trong lòng khẽ nói: “Võ đạo gì, quan trọng hơn tính mạng sao? Sự kiên trì của con người!”
Ở bên ngoài, Giả Minh hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Đồ Lệnh: “Ma tu. Nói những lời vô nghĩa làm gì, muốn đánh thì đánh. Nếu như Giả Minh
ta không thắng được ngươi, giao cái đầu này cho ngươi thì làm sao. Hừ, đối phó với đám ma tu như các ngươi, còn cần phải cao thủ võ tôn của bọn ta ra sao? Một mình ta là đủ rồi!”
Giả Minh nói xong, vô cùng khoa trương, giơ ngón giữa lên với đám ma tu.
Động tác này, tất cả mọi người trong tứ giới đều hiểu.
Đột nhiên, có rất nhiều ma tu đều nổi giận. Ma khí cuồn cuộn được phóng ra, hướng về phía Giả Minh.
Cửu Thiên khẽ cau mày, ánh mắt lướt qua người những ma tu này.
Lập tức, những tên ma tu này chỉ cảm thấy một luồng sát khí giống như một con dao quét qua người bọn họ.
Trong nháy mắt, động tác của những ma tu này đều dừng lại.
Giọng nói của Cửu Thiên vang lên, nói: “Quyết đấu công bằng, ai dám xen vào, ta chắc chắn sẽ lấy tính mạng của người đó. Cho dù đến lúc đó ma tu các người có thắng hay không, chỉ cần có người dám giở trò, cho dù người đó trốn đến chân trời góc biển, ta cũng phải giết chết người đó. Ai không tin thì cứ thử xem!”
Sự uy hiếp của Cửu Thiên lập tức khiến những lời nói tục tĩu của đám ma tu giảm đi rất nhiều.
Trong đám ma tu, những người đã nghe qua danh tiếng của Cửu Thiên, đều biết được sự đáng sợ của Cửu Thiên.
Ngay cả bản thân Cửu Thiên cũng không biết, thực ra danh tiếng của hắn trong giới ma tu còn lớn hơn ở bên ngoài.
Bởi vì, rất đơn giản, chính là vì hắn đã từng là một thành viên trong ma tu.
Hắn đã từng là đường chủ phân đường 15 của Ma Sát đường, lại một mình hưởng thụ Tiểu Ma Trì, hơn nữa còn bị Phong Thiên tông chủ liệt vào danh sách nhất định phải giết chết.
Đường chủ Dạ Ảnh, cái tên này vẫn là một điều cấm kỵ trong ma tu.
Ai dám nhắc đến, người đó sẽ xảy ra chuyện.
Tình hình bây giờ, những ma tu bình thường này sao dám coi thường Cửu Thiên.
Thu ma khí lại, ánh mắt Đồ Lệnh lóe lên, vẫn lắc như cái móc xương như cái bánh xe của mình.
Phóng đạo vực ra, Đồ Lệnh nhìn chằm chằm vào Giả Minh nói: “Chúng ta nên nhanh chóng kết thúc trận chiến này. Tiểu tử, ngươi thật sự đã chọc giận ta!”
Giả Minh nghe thấy vậy, cũng đặt tay lên eo.
Bây giờ, nếu hắn ta có thể thắng, khả năng duy nhất là công dụng của pháp khí kỳ quái kia sẽ được phát huy đến cực hạn.
Giả Minh lẩm bẩm nói: “Trận chiến ngày hôm nay, hoặc là vang danh thiên hạ, hoặc là chết trong hư không. Ta cũng không cần sống một cách hèn nhát nữa. Giả Minh ta nhất định sẽ là cường giả trong thiên hạ!”
Ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng kiên định, khí thế trên người Giả Minh đột nhiên có chiều hướng tăng lên.
Đồ Lệnh ở trước mặt gầm lên một tiếng, ném móc xương ra.
Đạo vực đồng thời áp chế cơ thể Giả Minh!
Câu Hồn Sách Mệnh!
Giả Minh cũng hét lên một tiếng.
Khai triển liên hoàn trận pháp.
Bùm!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất