Cửu Thiên bay ra khỏi bức quầng ánh sáng vỡ vụn, lại quay về bên ngoài. 

Phóng tầm mắt quan sát, bên ngoài có vẻ vẫn rất yên bình và tĩnh lặng. Cứ như dù cho cuộc chiến hay vụ nổ bên trong, cũng không ảnh hưởng đến bên ngoài. 

Trong cung điện cao chót vót, vẫn toàn là khí hỗn độn. 

“Ra rồi!” 

Cửu Thiên ôm chặt đại trưởng lão, à không, giờ phải gọi là Lương Long. 

Bây giờ hắn khá đau đầu, đợi sau khi trở lại nơi tránh nạn, làm thế nào để giải thích với các vị trưởng lão và đệ tử của thần hoàng nhất mạch rằng đại trưởng lão đã đi đâu? 

Nếu hắn ăn ngay nói thật, bảo đại trưởng lão đã biến thành đứa trẻ sơ sinh nằm trong ngực hắn. 

Vậy chẳng phải hội trưởng lão sẽ chém chết hắn luôn sao? 

Đau đầu, đau đầu quá! 

Cũng may giờ Cửu Thiên vẫn còn thân phận tông chủ, nên kể cả đại trưởng lão có mất tích, các đệ tử của thần hoàng nhất mạch cũng sẽ không lấy mạng hắn. 

Cửu Thiên bắt đầu tìm từ, chí ít cũng phải giải thích rõ ràng mọi việc. 

Nhưng hắn không biết phải giải thích về Phong Vô Danh thế nào, hay nói về Thần Tiêu võ thánh ra sao. 

Không thể nói quá ít, cũng không thể nói quá nhiều. 

Cửu Thiên không khỏi liếc mắt nhìn Lương Long thêm vài lần, lẩm bẩm: “Đại trưởng lão, ông không thể đợi đến khi trở về rồi mới Niết Bàn hay sao? Bây giờ tôi phải nói gì với họ!" 

Cửu Thiên vừa nghĩ, vừa vội vàng bước ra. Hắn men theo con đường mình đã đến, chuẩn bị quay trở về. 

Hắn đã biết bí mật lớn nhất bên trong hỗn độn. Mặt người cũng được hắn cất vào đai lưng, nơi này không còn bất kỳ sự hấp dẫn nào đối với hắn nữa. 

Có một số việc chính là như vậy, một khi vén bức màn bí ẩn, nó sẽ khiến cho mọi người mất đi hứng thú. 

Điều duy nhất Cửu Thiên nghĩ đến bây giờ chính là quay về nơi tránh nạn, sau đó trở về biên giới phía Đông của nước Võ Đỉnh. 

Hắn đã đi quá lâu, đã đến lúc quay trở về. 

Khi rời khỏi nước Võ Đỉnh, hầu như hắn không chào hỏi những người khác. 

Giờ chắc những người đó đang nóng lòng chờ hắn quay về. 

Ngay lúc đang suy nghĩ lung tung, Cửu Thiên đột nhiên cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng. 

Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm khiến Cửu Thiên lập tức rút trọng kiếm Vô Phong. Thậm chí chẳng cần suy nghĩ, hắn đã chắn thanh kiếm trước người! 

Keng! 

Một tiếng động lớn vang lên, Cửu Thiên cảm giác cả người chấn động mạnh, sau đó hắn bị một sức mạnh đủ làm núi rung đất lở đánh bay. 

Trên không trung, Cửu Thiên nhìn thấy thứ đang tấn công hắn. 

Rõ ràng đó là tứ hung thú của hỗn độn. 

“Tên này!” 

Cửu Thiên cố ép cơ thể dừng lại giữa không trung, nhìn chằm chằm con hung thú hỗn độn. 

Hắn cho rằng đại trưởng lão và La mù đã giải quyết con hung thú này. Không ngờ, nó trông chẳng hề hấn gì. 

Sức mạnh cả người đang điên cuồng ngưng tụ, sau đó một gương mặt khó ưa lao đến trước mặt Cửu Thiên, còn ép ra sự hung ác. 

Cửu Thiên hít sâu một hơi, rõ ràng hắn biết e rằng hắn không phải đối thủ của con hung thú hỗn độn này. 

Ngay cả những người mạnh mẽ như đại trưởng lão và La mù cũng không thể đánh bại con hung thú hỗn độn này. 

Hắn có thể làm gì, hắn phải làm gì với con hung thủ hỗn độn đây? 

Truyền thuyết kể rằng, trong hỗn độn, tứ đại hung thủ gần như bất khả chiến bại. Chỉ khi chúng rời khỏi hỗn độn, mới có thể bị các thế lực khác giết chết. 

Bốn con hung thủ này sinh ra trong hỗn độn. Ở trong hỗn độn, dù chúng có bị thương thế nào, cũng đều lành lại nhanh chóng. 

Loại năng lực này giống như một bản sao của Cửu Thiên. 

Chỉ là Cửu Thiên không mạnh bằng hung thú hỗn độn mà thôi! 

“Gào!” 

Cửu Thiên gầm lên, hắn vung tay chém ba nhát về phía hung thú hỗn độn. 

Sinh tử luân chuyển kình, thất chuyển lăng tiêu phá! 

Ba nhát kiếm ba quầng trăng non, chém mạnh vào ngực hung thú hỗn độn. Nhưng lại có vẻ không hề khiến hung thú hỗn độn bị thương. 

Mắt thường có thể nhìn thấy, hung thú hỗn độn đã nuốt hết nhát kiếm của Cửu Thiên vào trong người. 

Cơ thể trông như cơ thể thật của nó, lại trở nên giống sương mù, nếu có sức mạnh tấn công, sẽ biến mất không còn dấu vết. 

Mí mắt Cửu Thiên nhảy lên, loại quái vật này quả thực không phải thứ mà hắn có thể chống lại. 

Cửu Thiên lập tức quyết định, hắn xoay người rời đi. Hung thủ hỗn độn lập tức đuổi theo vồ lấy hắn. 

Một người một con thú, bắt đầu chạy như điên trong cõi hỗn độn. 

Cửu Thiên thật sự không thể giết chết con hung thú hỗn độn. Nhưng nó cũng rất khó đuổi kịp Cửu Thiên. 

Nhờ sức mạnh cơ thể kết hợp với canh khí, nên tốc độ chạy của Cửu Thiên chẳng hề thua kém đại trưởng lão. 

Hung thú hỗn độn theo sau không bỏ, nhưng nó không theo kịp bước chân của Cửu Thiên. 

Một đường vọt tới trước, Cửu Thiên đã cảm giác được phía sau kia hung thú hỗn độn hẳn là càng lúc càng xa. 

Nhưng Cửu Thiên vẫn không buông lỏng cảnh giác, vì hắn không tin tuyệt thế hung thú như vậy, không có tuyệt chiêu đặc biệt. 

Quả nhiên, Cửu Thiên đang chạy như điên đột nhiên cảm thấy khí hỗn độn xung quanh bắt đầu giảm bớt. Chúng dường như đang muốn ngưng tụ thành bức tường, chắn đường Cửu Thiên. 

Chiêu thức tinh diệu như thế này, kể cả cường giả cực hạn tu luyện hơn trăm năm, cũng chưa chắc có thể làm được. 

Nhưng hung thú hỗn độn này, không chỉ dùng, mà còn dùng rất thuần thục. 

Gần như ngay lập tức, tốc độ của Cửu Thiên chậm lại. Sau khi chạy như điên, Cửu Thiên đã về tòa cung điện đầu tiên. 

Nhìn ra đằng xa, cuối tầm mắt hắn có thể nhìn thấy những dòng khí như lốc xoáy. 

Cửu Thiên cắn chặt răng, tiếp tục chạy về phía trước. 

Bởi vì hắn biết rõ, chỉ có chạy tới lốc xoáy, mới có chút an toàn. 

Đây là cơ hội duy nhất của hắn, dĩ nhiên Cửu Thiên sẽ không từ bỏ. 

Cửu Thiên ôm chặt Lương Long, sau đó gầm lên. 

Trên người hắn xuất hiện áo giáp, trọng kiếm Vô Phong bùng cháy. 

“Ầm!” 

Một tiếng động lớn vang lên, Cửu Thiên cố gắng chém đôi dòng khí hỗn độn chắn đẳng trước. 

Ngay sau đó, Cửu Thiên biến thành một tia sáng, bay đến chỗ lốc xoáy. 

Phía sau, hung thú hỗn độn đỏ rực cũng lao đến. 

Cửu Thiên dừng lại giao điểm của hai cơn lốc xoáy, hắn quay đầu nhìn về hung thú hỗn độn đang lao nhanh đến chỗ mình. 

Nó lớn như vậy mà cũng dám chạy đến đây. 

Đúng là chẳng coi cơn lốc này ra gì. 

Ầm! 

Hung thú hỗn độn dừng lại trước mặt Cửu Thiên, nó mở hai cánh hét to. 

“Ngươi sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi tay ta!” 

Cửu Thiên nhìn lốc xoáy dưới chân nó, mỉm cười. 

Cửu Thiên thản nhiên nói: “Tự làm bậy, không thể sống!” 

Vừa dứt lời, lốc xoáy bắt đầu điên cuồng vọt lên, bao vây hung thú hỗn độn. 

Vốn dĩ nó đang định tấn công Cửu Thiên, giờ lại hoàn toàn bị sức mạnh của lốc xoáy trói chặt. 

eyJpdiI6IktmbGFDUHpWMU1UNXhzVEVWQUs5Ync9PSIsInZhbHVlIjoiXC8xdlpIdUtQeFFtZWVpQ3pvMDZnZ0VkTVc2MktRZ3h6YkJLYmVOTWZuY1p4Wlp2OStLZkE3XC9cL05oaU1pUW9EVnNWbEFPMjFEcXV6NTVhV3FSdDlOXC9WNGFBVWVQRmh2K3ZVNmlHa3h1RzJcL05BaEdUZDNiT2M2emRYNVA0TkJoaWUrd1lmelhWT0NrNUlMXC96MFBhM29FY0pPREF6dFpzTFF5a0h6aDlLbmx4MittSERFdDdBZlwvOE5Wd092dXErRlwvSDl4UFJodTVFMW9OSDlLN1NrclwvOWlrV0s0THFkM2pTVkpJOXNFKzlBN2d0NXRLKzY4M042MFFqSTZUSUJXaEw2WUhQU202eWl4UVRcL2pnUVV6SUdjTzFHNFBJUFd0ODZ1RWVSWnY1UFJSdlpiV0c5R0dVNzNGNlwvdlVYOHlvVHJVWTdmWmtEb2N5TUxmZForZ0JXM3l6d2xLWjd6U1VlTERjVXd1UWU1ZFRGS3Q2MlJ4Sm9lZDZuUG9sT2ExSnJmMkoxV2pEbkUyN3JFM1BOUXJ6Qys4OGJpeVFYa0x6REx0RUMyNDlzTWp3YnJuekp1RlR0NCtEQWVSUGdmcVBVSjcxMUZ6c2lBY3doTmNxa2JpRU0xR0JCQlJsT1VuTHZuZFFMTjlHcTM1WT0iLCJtYWMiOiI1ZTZjODU3YzEzNDVmNGE5OTYyNDU3ZTY4YWY5OGI2ZjU4MGY4NzY1ZGZjNGU3MDBlNTljNDg1YWU4NzMyYzRhIn0=
eyJpdiI6IjJhaWZUbml5am5ST2Z0bGE5Q3VUdkE9PSIsInZhbHVlIjoiUTBpdHRcL0tET24zUnNxdmdWNEc1TmhmYUl1eDhFY0FVMGNYXC9abTBqR0lrb1RrUmlIcHpadWQrZndONnFJU0sxeUJEN2xvVk8xaWIrSlNuNVZaTmthdEh6ZW5WVnhVMmc5czNueVNJS2dXT1wvTDJJZ2pmczhhQUJHcThpaldVYm4xUXlyOUdBamRLclV2dzh5em5IQVhLUGMyRGxjcnJlVUFsUkdoaERJRDhPV2hOVTMxSHpTeitCYVBEQmZuaUdVTkowRGxNdnZzRFdQTk1OWmxIQWRlXC9iZW84QzUyZzBQWnQwN3k4UHRkZm89IiwibWFjIjoiMzhjMWI5MTkwMjc0MWQyNTY3MGIyNzcxNTViNTVjOWI2NWYzNGNmODVhNDU4N2I1MjY4MzMwNjAxZjAyNGQyMCJ9

Cửu Thiên giơ ngón giữa với nó, sau đó từ từ lui về phía sau.

Ads
';
Advertisement
x