Chỉ trong nháy mắt, sức mạnh đáng sợ nổ tung, khiến Cửu Thiên bắn ra ngoài.
Trên không trung, cả người Cửu Thiên hóa thành xương trắng. Nhưng ngay sau đó Thiên Ma Tâm trong người hắn điên cuồng ngưng tụ khí hỗn độn, lại hồi phục cơ thể cho Cửu Thiên.
Vụ nổ mạnh vừa nãy quả thật vô cùng đáng sợ.
Tất cả những thức trước mắt đều biến thành tro bụi.
Hình ảnh cuối cùng Cửu Thiên nhìn thấy, đó là tất cả những bức tượng xung quanh đều biến thành tro bụi chỉ trong nháy mắt, không còn một mảnh vụn.
Sức mạnh khủng khiếp ập đến, đáng lẽ lúc đó đã lập tức giết chết Cửu Thiên.
Nhưng không biết tại sao, trong người hắn đột nhiên xuất hiện một sức mạnh kỳ lạ. Sức mạnh này lan tỏa cả người hắn, cố gắng ngăn cản sức mạnh của vụ nổ.
Ngoài việc bị thương một chút ngoài da, kỳ tích là Cửu Thiên còn sống.
Giống hắn còn có cả đại trưởng lão và La mù.
Nhưng tình trạng của họ không lành lặn như hắn.
Cả người La mù toàn là vết thương, trên mặt ông ta lem luốc đất đá, im lặng không nói gì.
Đại trưởng lão vừa nôn ra máu vừa tức giận hét to; “Thần Tiêu võ thánh, ông làm gì vậy? Nổ chết cả chúng tôi thì không nói làm gì? Sao lại nổ đồ của chủ nhân chúng tôi, rồi lại tha mạng cho chúng tôi? Tại sao?”
Nghe lời đại trưởng lão nói, cuối cùng Cửu Thiên cũng hiểu ban nãy vừa xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, Thần Tiêu võ thánh vẫn để lại hậu chiêu.
Nếu ông ta đã ném hòn đá đi rồi, chắc chắn không muốn để người khác tìm thấy.
Tuy Cửu Thiên không đoán trước được mọi chuyện sẽ trở nên như thế này, thế nhưng quả thật hắn vẫn có chút linh cảm.
Cửu Thiên thản nhiên nói: “Chắc ông ta muốn phá hủy phiến đá này!”
Nghe thấy giọng nói của Cửu Thiên, đại trưởng lão và La mù quay sang nhìn hắn.
Môi đại trưởng lão run run: "Cửu Thiên, cậu không sao à? Chẳng lẽ chủ nhân của tôi chưa chiếm được cơ thể của cậu? Đáng chết, chẳng lẽ tất cả đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?”
La mù nhìn Cửu Thiên mặt phức tạp, thở dài.
Cửu Thiên nói: "Các ông đừng nản lòng như vậy. Thật ra chủ nhân của các ông vẫn chưa chết. Ông ta không đồng quy vu tận với những thần linh kia, mà như đã đến một nơi khác. Phiến đá này chỉ là một truyền thừa mà ông ta để lại thôi!"
Nghe Cửu Thiên nói vậy, đại trưởng lão và La mù ngạc nhiên đến rơi cằm.
La mù hốt hoảng nói: “Không thể có chuyện này. Nếu như vậy chắc chắn đã có rất nhiều người lấy được truyền thừa. Chỉ nói riêng Cửu Tiêu môn nhất mạch, e rằng cũng có rất nhiều người lấy được sức mạnh của phiến đá này. Lương Long ông có biết chuyện này không?”
Cửu Thiên nhíu mày nói: “Đúng vậy, đại trưởng lão. Ông không biết gì sao?”
Đại trưởng lão há hốc miệng, nói: “Tôi, tôi chỉ thấy họ lấy được sức mạnh chứ chưa từng bị chủ nhân cướp cơ thể nên cũng không hỏi. Tôi chỉ tưởng họ không xứng làm người thừa kế mà thôi. Cửu Thiên, cậu nói thật chứ? Chủ nhân thật sự vẫn chưa chết?”
Cửu Thiên cười nói: “Dĩ nhiên rồi. Có phải chủ nhân của các ông tên là Dương Thiên, biệt danh là Phong Dương, được mọi người gọi là Phong Vô Mệnh. Sau đó không biết tại sao lại đổi thành Phong Vô Danh.”
“Phong Vô Mệnh, Phong Vô Danh, tôi nhớ ra rồi. Đúng vậy, đây mới thật sự là biệt danh của chủ nhân. Ha ha, Cửu Thiên cậu thật sự đã từng gặp chủ nhân?”
Đại trưởng lão cười rơi nước mắt.
Có vẻ La mù vẫn còn đang tìm tòi trong hồi ức xa xăm.
Một lúc lâu, La mù nói: “Quá lâu rồi, tôi không nhớ nổi. Chủ nhân ơi chủ nhân, sao ông ra bên ngoài mà không đưa chúng tôi đi cùng!”
Cửu Thiên hỏi: “Tôi cũng muốn biết, ông ta đã đi đâu. Nơi nào gọi là tận cùng thế giới.
Đại trưởng lão nói: “Chắc chắn vì chúng ta không đủ mạnh. La mù, ông quên rồi sao? Chủ nhân từng nói, đợi một ngày sẽ đưa chúng ta đến tận cùng thế giới, để chúng ta nhìn thấy một thế giới khác.
La mù giật mình, nói: “Tôi nhớ rõ những lời này. Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy sao. Vậy có vẻ chúng ta phải nhanh chóng mạnh lên!”
Ánh mắt đại trưởng lão và La mù đều trở nên nóng rực.
Ngay sau đó, cả người đại trưởng lão đột nhiên bốc cháy.
Da thịt của ông ta bắt đầu biến mất từng chút một.
Cửu Thiên kinh ngạc nói: “Đại trưởng lão, ông đang làm gì thế?”
La mù nói nhỏ: “Ông ta đang niết bàn, làm lại từ đầu.
Đại trưởng lão cười nói: “Cơ thể này của tôi vẫn chưa đủ hoàn hảo. Tôi phải dùng tất cả ký ức và sức mạnh hiện tại để tôi luyện lại cơ thể. Cửu Thiên, Cửu tông chủ. Tôi muốn nhờ cậu một việc, nhất định phải để tôi tu luyện đến cảnh giới có thể đi đến tận cùng thế giới. Cả đời này tôi rất có lỗi với cậu. Đợi sau khi niết bàn, đành nhờ cậu giúp đỡ. Lúc đó tôi sẽ mất gần như tất cả ký ức, cậu có thể đối xử với tôi như cấp dưới.
Bàn tay Cửu Thiên run lên, nói: “Đại trưởng lão, ông thật sự muốn làm vậy sao?"
Đại trưởng lão cười nói: “Thời gian còn lại của tôi rất ít, chỉ khoảng một nghìn năm mà thôi. Nếu không đạt được, tôi sẽ vô cùng hối hận. Cửu tông chủ, xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi không phải người xấu!”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Tôi biết. Tôi đồng ý với ông!”
La mù bỗng giơ tay cười nói: "Còn cả tôi nữa, Cửu tông chủ. Nếu được, xin hãy chôn tôi ở chiến trường Di Lạc. Trong chiếc nhẫn này, là những thứ tốt tôi sưu tầm ngần ấy năm. Tất cả tặng cho cậu. Đợi sau khi tôi tỉnh lại, chắc chắn sẽ vô cùng biết ơn cậu!”
Nói xong, La mù đưa cho Cửu Thiên một chiếc nhẫn, sau đó ông ta tự đánh mình một phát, cứ vậy mà ngất xỉu.
Cả người ông ta hóa thành một tia sáng, chui vào nhẫn Cửu Tiêu của Cửu Thiên, vô cùng dứt khoát
Đại trưởng lão cũng nhắm mắt, cả người bốc lửa.
Cửu Thiên im lặng nhìn đại trưởng lão cháy thành một đống tro tàn.
Ngay sau đó, có tiếng trẻ con khóc vang lên từ trong đống tro.
Cửu Thiên bước lên, gạt đống tro. Bên trong rõ ràng là một đứa trẻ sơ sinh cả người đỏ hỏn.
Hắn cởi quần áo, quấn quanh đứa trẻ kia rồi khẽ thở dài.
Sau khi được Cửu Thiên bế lên, đứa trẻ sơ sinh lập tức nín khóc, nó chỉ mở to mắt nhìn Cửu Thiên.
Đôi mắt nó trong suốt, không dính chút bụi trần.
Xem ra đại trưởng lão thật sự đã mất sạch ký ức sau khi niết bàn.
Cửu Thiên nhìn trẻ sơ sinh, cười nhạt: “Thế sự vô thường, đúng là chẳng ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Đại trưởng lão à, ông và La tiền bối đều giao tính mạng cho tôi như vậy. Kể cả tôi có định trả thù hai người cũng ngại.
Cửu Thiên véo mặt đứa trẻ sơ sinh: “Từ hôm nay trở đi, cậu vẫn tên là Lương Long.
Không ngờ đứa trẻ sơ sinh vừa nghe thấy hai chữ Lương Long, lại nhẹ nhàng vỗ tay mỉm cười.
Cửu Thiên ôm chặt đứa trẻ sơ sinh, nhanh chóng bước ra bên ngoài. Trên đường hắn còn tiện tay nhặt một thứ rơi bên cạnh, lau qua loa như rác rưởi, rồi ném vào trong thắt lưng.
Giọng nói của Cửu Long huyền cung tháp vang lên.
Nói xong, Cửu Thiên hít một hơi thật sâu, ngay sau đó trong cơ thể như có hàng vạn tia sáng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất