Mặt người lơ lửng, rất nhanh bị nắn thành một nắm trong tay La mù. 

Mặt người cảm nhận được sức mạnh của La mù, thê lương quát um lên: “Nghịch thần giả, nghịch thần giả chết tiệt, thần linh cũng vẫn lạc, tại sao các ngươi còn sống!” 

Đại trưởng lão cũng đi đến bên cạnh La mù, La mù vung tay lên ném mặt người cho đại trưởng lão. 

Động tác giống nhau, nhưng sức mạnh không giống nhau, đại trưởng lão nắn bóp còn ác hơn, trực tiếp nắn cho khuôn mặt này sắp khóc. 

Vừa nắn, đại trưởng lão vừa nói: “Ta nên gọi ngươi là cái gì đây? Chấp niệm? Không không không, ngươi hẳn là một tụ thể chấp niệm của một đống thần sứ. Vậy thì gọi ngươi là Sứ Niệm là được rồi!” 

La mù và Cửu Thiên nghe được lời đại trưởng lão nói, thiếu chút nữa cười thành tiếng. 

Mặt người cũng kêu rên nói: “Ta mới không phải là Sứ Niệm! Nghe như là Shit Niệm vậy!” 

Đại trưởng lão không để ý nó tiếp tục kêu rồi, tiếp tục nắn bóp đủ các loại hình thù, nói tiếp: “Vậy sao? Vậy không bằng gọi là Tử Niệm thì sao, Tử trong Tử Vong, ngươi thấy thế nào?” 

Mặt người lần này không kêu rên được nữa, vẻ mặt chán nản nói: “Được rồi, các ngươi có vấn đề gì, cứ hỏi đi, thần linh đã vong, nơi này là di tích cuối cùng của chúng thần viễn cổ, hy vọng các ngươi có thể không hủy hoại nơi này” 

Đại trưởng lão cười nói: “Hủy hoại nơi này? Không không, đương nhiên sẽ không. Các ngươi còn một thần sứ chưa chết đâu. Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ trở lại. Ta sẽ không tổn hại chỗ này, ta sẽ mang nơi này đi, để thần sứ đến tìm ta, sau đó lại hoàn toàn diệt sạch các ngươi!” 

Mặt người rên rỉ nói: “Ngươi là ác ma, ngươi là Tu La tới từ vực sâu địa ngục, là phản nghịch giả sau khi chết phải trầm luân nhận hết muôn đời tra tấn, ngươi sẽ bị báo ứng!” 

Đại trưởng lão ha ha cười nói: “Ngươi biết không? Loại lời này, ta nghe qua hàng chục ngàn lần rồi, nhưng mà ta vẫn đang sống tốt. Mà người nói với ta những lời này, hoặc là tồn tại như ngươi vậy, đều chết hết rồi. Cần ta miêu tả thảm trạng của bọn họ không? Ta cam đoan sẽ miêu tả vô cùng cụ thể!” 

Mặt người đã run rẩy lên, đại trưởng lão thừa cơ lên tiếng hỏi: “Nói! Thần Tiêu Võ Thánh có phải đã đến đây. Có người nào để lại vật gì đó ở đây không?” 

Tiếng rống to này, chấn động làm ánh sáng của mặt người cũng bị tiêu mất một phần. 

Lập tức, mặt người trả lời: “Có... mấy trăm năm trước, có một người. Cũng đã đến nay, tất cả trong này đều không đỡ nổi hắn ta, Hắn để lại một tảng đá trong này!” 

Nghe được lời này, đại trưởng lão và La mù lập tức chấn động tinh thần. 

“Ở nơi nào?” 

La mù cũng xúm qua, lên tiếng nói. 

Mặt người phóng ra một chùm sáng, chỉ về phía sau. Đó là một pho tượng chỉ còn một nửa. 

Cửu Thiên cũng chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía tượng đá. 

Tượng đá này quả thật không giống với các tượng đá khác. Có vẻ cao lớn hơn, mặc dù chỉ còn lại một nửa, thật sự cao hơn các tượng đá khác mười trượng. 

Một nửa khác của tượng đá, rơi trên đất, toàn bộ đều nát ra, hẳn không phải là vừa rồi lúc chiến đấu Cửu Thiên đánh nát, mà là bị đánh nát từ rất lâu trước kia. 

Chỉ có điều, vết cắt của tượng đá quá mức bằng phẳng, thoạt nhìn giống như là hai tượng đá riêng biệt đứng ở đó, lúc Cửu Thiên đi vào, cũng không nhìn ra được cái gì khác thường. Nếu như không phải mặt người này chỉ ra, chỉ sợ là đại trưởng lão và La mù cũng không phát hiện điểm khác thường đấy. 

Bước nhanh đến, đại trưởng lão và La mù đã đi đến dưới chân tượng đá. 

Ngẩng đầu nhìn lên trên, lập tức, đại trưởng lão và La mù ở dưới chân tượng đá, thấy được một hòn đá khá lớn. 

Tròn như ngọc, đen như mực. Đại trưởng lão và La mù nhìn thấy hòn đá này, cũng kích động. 

Đại trưởng lão lập tức ném mặt người kia xuống đất. Ông ta và La mù trực tiếp bay lên, đưa tay chộp lấy hòn đá. 

Cửu Thiên cũng đến bên dưới tượng đá, đưa tay ra nhặt mặt người lên nói: “Thứ này, thật sự là Thần Tiêu Võ Thánh để lại?” 

Mặt người nói: “Ta không biết người nọ tên gì, nhưng thật sự là hắn ta để lại” 

Cửu Thiên hỏi tiếp: “Hắn ta ngoại từ để lại hòn đá này, còn làm cái gì?” 

Mặt người nói: “Làm rất nhiều đó, hắn ta thiết kế rất nhiều thứ bên trong, bảo là muốn.” 

Mặt người còn chưa nói xong, La mù chợt vội vàng hạ xuống. 

Đi đến bên cạnh Cửu Thiên nói: “Cửu tông chủ, cũng may cậu chưa đi!” 

Cửu Thiên cười nói: “Sao vậy, còn sợ tôi chạy hay sao?” 

La mù gật đầu nói: “Chuyện đến nước này. Đương nhiên là không thể để cậu đi. Cửu tông chủ, người quý tại tín, ngươi đã cầm đồ của chúng tôi. Vậy theo chúng ta nói đi. Xem trước một chút, có thể làm chủ nhân của chúng tôi, Phong Vô Danh sống lại hay không. Nếu quả thật là cần nhục thể của cậu, vẫn mong là cậu không keo kiệt” 

Cửu Thiên không trả lời, chỉ là trong đầu không ngừng phát lại lời nói vừa rồi của mặt người. 

Thần Tiêu Võ Thánh ở bên trong thiết kế rất nhiều thứ? Đó sẽ là cái gì? 

Cấm chế, hay là trận pháp? 

Bất luận là cái này, chỉ sợ không thể khinh thường. Nhất định là ngăn những người khác lần nữa có được đá bản nguyên Vô Danh này! 

Cửu Thiên vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía đại trưởng lão, nhưng sau một khắc, hắn lại phát hiện đại trưởng lão vô cùng thoải mái cầm lấy tảng đá. 

Mang nụ cười sáng lạn trên mặt, đại trưởng lão đặt tảng đá trước mặt Cửu Thiên. 

Ngay sau đó, đại trưởng lão vung tay lên, lấy cả vụn đá trên người mình ra. 

Vừa mới lấy ra, lập tức bị đá bản nguyên Vô Danh này hút vào. Thoạt nhìn vô cùng thần kỳ. 

Lúc này, Cửu Thiên mới phát hiện, đá bản nguyên này, rõ ràng là một phiến đá. 

Bên trên có vết hằn hình kiếm, hình nhẫn, hình hạt châu, còn có ngổn ngang những thứ khác. 

Cửu Thiên đang suy từ, chợt từ trên người hắn, tự thoát ra từng luồng sức mạnh. 

Lập tức, mắt thường có thể thấy được, Cửu Thiên phát hiện, những sức mạnh kia ngưng tụ thành hình, rõ ràng là nhẫn Vô Danh, kiếm Vô Danh còn có hòn đá Vô Danh lấy được ở nước Đan Thánh đã sớm bị Cửu Thiên hấp thu. 

Trong đó, chiếc nhẫn đó, nhanh chóng biến thành một hình thù bất quy tắc lấp vào lỗ hổng trên phiến đá, mà Vô Danh Kiếm thì chui vào sâu bên trong vết kiếm, hoàn toàn 

khớp! 

Về phần hòn đá Vô Danh lấy được ở nước Đan Thánh, lại đột nhiên chia thành rất nhiều thứ. 

Bên trong có nhẫn, có hồ lô, có ngọc bội, có quạt. 

Những thứ đồ ngổn ngang này, đều đi vào trong phiến đá. 

Đại trưởng lão và La mù bên cạnh cũng cười đến liệt cả miệng. 

Đại trưởng lão lên tiếng cười nói: “Cửu tông chủ, thì ra cậu đã góp nhặt nhiều Vô Danh vật như vậy, ha ha, đá bản nguyên sắp đủ rồi!” 

Cửu Thiên nhìn phiến đá, không ngừng cười nhẹ. Thì ra những thứ này, đều là di vật của Phong Vô Danh. 

Những thứ nhiễm sức mạnh của Phong Vô Danh! 

eyJpdiI6IllRaDdBdkYyckZzaEdDQXlqTkZjcmc9PSIsInZhbHVlIjoicXR2QXBOOXJQSTZQK1M3XC9ORmRJdFp5ekJ0KzJPSldGSkoxd2toeitzN1ltNHpocEhlSUR2ZEhOY1c4MzFOeUhUbStEU0JUeXkxQW9JbWFONzVZR3I3QmswRFpIc1JtWVhSQ3pkbmxwcmlPbldRUW9OeFljMEZMemcyQTNTYTBUckdnWjl1QWZ3YkllUG5mTlJQc3RQVTRBcjQ1d0s1M1dpTWtEOHlrT2pLQnpcL0M4eVhJN0hIOFhZTldGT2pGS3BPSjV5V0d6d2RsS3VqOE1VNmJaNHNRMklsNnJaOHlDM0V3T0MwTEpPc01zNmgxeTNDb1JXaFRJbG5xQ3VPWmtVWjRlcFwvS1JZSUZrME1McCs0eXFnY2t2TVFWXC9RaTU0aDh1Qm1CazJ0MGYzSmtwVFJMTGc4ODRBcHdcL1lcL1JmVTZ0WHRqQWZqMk94UndtWmVPVnh5eG43ekZXbm8xUlpTeHVOSVdRMGNER2RlT3VXclk2ZFduQ0RyRjByc1hwZnN6ZTZ3akxjU21wQjAzQUlQbXp3ZW8wUWwzN2xKTzZJRXB5amJ3dWx4bmRVNGliZlVFRVVBc01hNmJhSytpMDNDNVk0SWJFVkFFQUVDbXdnbTV2cVFIbjFQaUNON3VOajl5NGhDZis4SFNPWDN0RFhzVWRkbEVtTDU5MWhoOFdabyt3YXREVmVJSjRhUWVlblJ4R2NmXC8yQTYxWHNYd3IxeFN1NjVNU09nVmlGZlJiekNFQ0dyS045ZFNHeWNNZm9ZZlRFUWNOQWhiWCtkczMwWnBQOUNLbmdLdWJLK3FiV0dmSjhIOTRudXJXRXBwTnFvVHdJXC9oWVo0QmNiTHdwazB3SG1ZeFNtQlQ4V1oxMFc4UFFBeXhUN1M4SmFCb3hJTW1aSXFSekgwMjB3ejRXV1Y1UVh3MzhxVVhqU09LMDU1SzQ2NUdTYUVRUlpEOEduUTBVNEFZYkc1Vk5hcGxnMHBsWGJrYXNPdStQVXFQRjFpMTVrQ0hxbUFRZTJqaHVFaFlBTXJEeVRrcGF1TUlOY2ZoOEJxMVJZNDlnZHpcL1JBaUVlT3RsUVdudlA0VVpWSThpMHJzQm9teUZVcXJjcVwvYW5JS0dOa25NckIxQUpBTmtSS3JkUytRPT0iLCJtYWMiOiJiODUwMGUwNTVmZDQ2OGY3NDVhNTc2NDVkNjBiYTgyZTZmM2Q4NTNkZmZiZDMzNTk4M2U3YWQ1YjcxOTNmYzM3In0=
eyJpdiI6IjNWc20yc1NuTmxZcEN6K3FENkhuZWc9PSIsInZhbHVlIjoieUFhZlwvYXRCNVNLY2ljMnZKM2g2ODZHRTkzbnF6NmZMVkE2QmhmUzFpTFwvbnQ4YkVzTHF4YUtNd3ZEc3RoU2NIbVd4UDF3XC8zdlpUTzFxSWd5VlZzTVJnd0ttaHpNUmlnelZoUUVtYk1nVW9tQ1wvcXArcVFvOTdEMzM0RXB2c3NNeWE3c25DbiszcEFPVUNESlA2ZW4rQ3VIRUhIc1pkV0I5b1pXa0pcL0NadExYVUYzU1A0U3BZdnU5WGNvRUxTdUMxY2JyTlI3dUpPYU8zYjc1MVVLb0hab00rYmI4VnBOcUh0MDhWM25xYXhzPSIsIm1hYyI6ImFjMmRiOWFhNmNmZjNmOTlkNDFjZjcxNjJjZmMwMWMyNmY5MWI1MzU0YTJhMDQ4MTc0YjgwNGI0ZDkzMjU2MDUifQ==

Cửu Thiên đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, liên tục lùi về sau mấy bước!

Ads
';
Advertisement
x