Khuôn mặt bay lơ lửng, giọng nói có vài phần đáng sợ: “Nghịch thần giả, nghịch thần giả lại xuất hiện. Mau, đưa tất cả bọn ta đi mau. Ta sẽ cho cô sức mạnh, cô muốn bao nhiêu sức mạnh. Bây giờ tôi đưa ngay cho cô, lập tức đưa bọn tôi đi!” 

Linh Bối nghe được lời nói của khuôn mặt người, lúc đầu thì giật mình. Sau đó, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô. 

Không ngờ lần này lại là cơ hội của cô. 

Linh Bối rất vui mừng, đương nhiên cơ hội cùng tồn tại với rủi ro. 

Cửu Thiên đến đây đối với cô mà nói, chắc chắn là một tai họa. Nhưng bây giờ xem ra cũng có lợi. 

“Vậy thì lấy ra đi. Toàn bộ, tôi muốn toàn bộ sức mạnh!” 

Mặt người vội vàng nói: “Thân thể yếu ớt của cô còn chưa chính thức ngưng tụ thành thánh thể, nếu truyền toàn bộ sức mạnh vào cô sẽ chết ngay tại đây. Ta có thể cho cô năm mươi phần trăm sức mạnh, khiến cô trở thành cường giả phi thường. Thậm chí phục hồi lại vinh quang ban đầu trong thời kỳ hoàng kim của cô. Nhưng cô phải nhân danh thần sứ mà thề rằng cô nhất định đưa bọn ta đi. Nếu không, cô sẽ chết không có chỗ chôn!” 

Linh Bối cười khẩy nói: “Bây giờ ông còn có cơ hội đàm phán với tôi à? Nhanh lấy tất cả sức mạnh ra! Chết hết rồi thì tôi nhân danh thần sứ thề kiểu gì được? Nhanh lên, tên Cửu Thiên kia sắp tới rồi!” 

Biểu cảm trên khuôn mặt người bắt đầu méo mó. Ông ta phải thừa nhận rằng Linh Bối nói đúng. 

“Được rồi, buông bỏ tất cả, tiếp nhận sức mạnh, cô sẽ trở thành hi vọng của thần sứ chúng ta, nhất định phải nỗ lực trở thành thần, để ánh sáng của thần linh lần nữa chiếu rọi 

đại địa! 

Linh Bối mỉm cười không nói gì, từ từ mở rộng hai tay. 

Trong phút chốc, trong màn sáng, vô số cột sáng như kiếm chiếu vào trên người Linh Bối. 

Bằng mắt thường có thể thấy, sương mù mờ mịt bắt đầu bốc lên từ cơ thể Linh Bối. 

Khói đen trắng xuất hiện, luân chuyển không ngừng. 

Linh Bối chậm rãi nhắm mắt lại! 

Cửu Thiên đang đi trên đường đột nhiên cảm nhận được Âm Dương Thạch dưới chân, thậm chí toàn bộ lối đi cũng bắt đầu rung chuyển. 

Ngay sau đó, ánh sáng xung quanh lối đi sáng lên. 

Lúc này Cửu Thiên mới nhìn rõ ràng, chung quanh không phải là hư không. 

Mái vòm hình tròn bắt đầu tỏa sáng. Trên đó khắc rất nhiều hình vẽ. 

Có người, có động vật, sáng lấp lánh. 

Trong bức tranh, vạn người vạn thú đang quỳ bái một nhóm gì đó ẩn mình giữa mây mù. 

Chỉ nhìn cuộn giấy, Cửu Thiên cũng không xác định những thứ trong đám mây mù có phải là hình người hay không. 

Nhưng Cửu Thiên lại phát hiện ra một thứ khác, tỷ như mười mấy cô gái đứng dưới mây mù, cầm thanh kiếm sắc bén chỉ vào đám người. Người ở giữa thế mà lại là Linh Bối. 

Khuôn mặt đó, dáng vẻ đó, Cửu Thiên vừa nhìn liền nhận ra. Nhìn xa hơn về phía bên, hai bên bức tường bắt đầu xuất hiện những bức tranh, đồng thời nghe văng vẳng có tiếng hát” 

“Ta đến từ Hỗn Độn, vạn vật đều tùy ở ta. Ta đạp mây cao, lập nên chiến công lớn, cả thế giới đều sợ hãi ta. Ta khống chế luân hồi, rung chuyển bốn cõi, trăm loài cũng vậy mà thôi!” 

Âm thanh đó văng vẳng như ma âm rót vào tai, khiến Cửu Thiên cảm thấy như bị thôi miên. 

Cửu Thiên nhanh chóng rót đầy thần hồn chi lực trong cơ thể, cố gắng ngăn chặn ma âm. 

Tăng tốc độ, Cửu Thiên lao về phía trước. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp trong kinh ngạc cơ thể kêu lên: “Chủ nhân vĩ đại, người cảm thấy thế nào?” 

Cửu Thiên trong lòng trả lời: “Số mệnh!” 

Cơ thể như tia sét, như ánh sáng, nháy mắt đã đi được ngàn dặm. 

Lúc này, Cửu Thiên hoàn toàn không quan tâm có cấm chế hay cạm bẫy gì hay không. 

Hắn phi như bay về phía trước, tim đập thình thịch. 

Không phải là hắn vận động quá mức, chỉ là vội vã, nếu là bình thường Cửu Thiên ngay cả thở một hơi cũng không. 

Nhưng hôm nay hắn lại kích động đến toàn thân run rẩy. 

Loại cảm giác này làm cho Cửu Thiên khó có thể bình tĩnh lại. 

Hắn đã đoán được điều gì sắp xảy ra, trực giác mách bảo rằng hôm nay hắn sẽ gặp được người mà hắn hằng mong nhớ. 

Đột nhiên, một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt hắn, từ xa xa, Cửu Thiên dừng lại. 

Bóng hình đang treo lơ lửng giữa không trung không ngừng hấp thụ ánh sáng, khí thế điên cuồng tăng lên. 

Cửu Thiên môi run run, hắn hít sâu một hơi. 

“Linh Bối!” 

Khẽ nói xong, ánh mắt Cửu Thiên dao động, nhìn về phía bóng lưng Linh Bối. Hoàn toàn quên mất mục đích hắn đến đây. 

Linh Bối cũng chậm rãi quay đầu lại. Nhưng Linh Bối lại nhìn Cửu Thiên với vẻ mặt thờ ơ. Chỉ là sâu trong đáy mắt có chút giãy giụa, như muốn nhảy ra ngoài! 

“Chết tiệt!” 

Linh Bối âm thầm chửi rủa, vào thời khắc mấu chốt này, Cửu Thiên lại bất ngờ tới. 

Hơn nữa, thời điểm hắn đến. Linh Bối cảm thấy linh hồn trong cơ thể mình lại bắt đầu không ngoan nữa, bắt đầu điên cuồng tấn công. 

“Cửu Thiên!” 

Nghiến răng nghiến lợi, Linh Bối ngã xuống đất, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cửu Thiên. 

Cửu Thiên cẩn thận nhìn Linh Bối. Quần áo đã được thay thành một chiếc váy bó sát màu trắng mà Cửu Thiên chưa từng thấy Linh Bối mặc bao giờ, làm nổi bật lên thân hình 

quyến rũ của cô. 

Trên tay, vai và chân đều có áo giáp lông vũ màu trắng, trông rất uy phong và oai hùng. Cửu Thiên cũng nhận ra tấm áo choàng phía sau, chính là chiếc áo choàng Vân Lam cướp lấy từ tay hắn. 

Cửu Thiên lúc này rất muốn bước tới ôm Linh Bối vào lòng, nhưng lại nhịn lại. Bởi vì hắn biết, Linh Bối trước mắt có lẽ không phải Linh Bối hắn biết. 

“Tại sao anh lại ở đây!” 

Linh Bối sắc bén hỏi. 

Cửu Thiên tiến lên một bước, đáp: “Anh tới đây là muốn tìm một thứ. Là em, Linh Bối. Bây giờ em vẫn là người mà anh quen sao?” 

“Ha ha, buồn cười, người anh quen đã chết từ lâu rồi, bây giờ tôi đường đường là thần sứ, Cửu Thiên, nếu anh dám tiến lên một bước, tôi sẽ lấy mạng của anh!” 

Cửu Thiên nghe được lời này cũng cười phá lên. 

Hắn thu trọng kiếm Vô Phong lại, nói: “Tới đi, không phải lần trước em đâm anh một nhát sao? Đâm thêm nhát nữa đi!” 

Trong cơ thể, Cửu Long Huyền Cung Tháp kêu lên: “Chủ nhân vĩ đại, người đang làm gì vậy? Người đang tự tìm đường chết à? Chẳng lẽ đây mới là kiếp nạn thứ ba của người? Trời ơi, quả nhiên khó nhất chính là Mỹ Nhân Quan. Chủ nhân, người không thể làm vậy!” 

Cửu Thiên trong lòng bình tĩnh trả lời: “Nếu đây thật sự là kiếp nạn thứ ba của ta, vậy để cho nó tới đi, ta có hẹn với định mệnh” 

Cửu Thiên sải bước dài đi về phía Linh Bối, ánh mắt sắc bén mà kiên định. 

Lần này hắn nhìn thấy Linh Bối, hắn sẽ không bao giờ buông cô ra nữa! 

“Nhân loại ngu ngốc, ta chưa từng thấy ai ngu ngốc như ngươi!” 

Linh Bối vừa nói vừa bắt đầu rút lui. 

Ánh sáng trong tay cô nhấp nháy, như thể cô chuẩn bị hành động, nhưng cô có vẻ do dự. 

eyJpdiI6IkJcL3VGT0lDajNsT2dJY3N4cUJwaGJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkUrd0lMMUpcL3ZZV05sc2d3VTJBRTNMQlNVQ2o5Z010QkNuRFdBb3hiK3dTU01UMDJSc01CM0J5NUhtV3g0eTFpUHFma09IamhWK0tzT0t6ak9jQk9OeXZ3UjBPN3ZveFpSSnY0MXdHbzlzWHhDU1NDbGdrU1N6Mzl6V2x0dkplMmpjdkFRaVJOcnl2YytLbXNBTlNTVGpjR3pqaTRQWHlERng3OGdTQlM4VXFlZzNnOG85VWorZkJLdVdLVHE4ZmJwTUtVbjlmWFNzbkwzQTZQRjFNVHVKdkFUa0FlbEZcL0lmUEc3dmZ0NklFNnBQVE0wQVhacDRCUUxCZTlpSVMyRm1INmNtc3MwbU5TdnM1ZDhyZThHejBkQitQSm10bGdEcW1oeXNWZEYzQXc9IiwibWFjIjoiYjZlN2JjOGY4NDZlNDYyYmExN2NmZGNkMTEyMzc0MmJjMzJiZjdlNTMxNmVlYWQ4OTE4NmNhZjFhOWFhMGM1NSJ9
eyJpdiI6Ijk1V0FPUDFnK0lHR2RKWXhJMnE0S0E9PSIsInZhbHVlIjoiQ2dReDFUYUtLTlRLWERzaU9jYmdzcEFPOUdPS1wvUHBGM1ZydXRKXC8xZXVZYW1xMEVOMVRMbUc5aEN4N0prT3dsNDdBZVlVUkMweVBFZWtyb1YyUFpydU9OWVNQa3ZjakY4aldNXC9EYmJYSzlPc2hIcDBldUxPWURBYUVZXC9XSXZzMnVvWHk3bnllc3d4MndhRjB6dDlxQ1dxajZoZHpRMmxuVkluRWk2bjBaTlMrc29KWkZTcmM4SXBaNlhieE1EOTJlSG40ZE9YWFczXC9qbFNKdGRPNnc5TzJuNmRmbEZOMXVvYzFsK3RLNEg2VnhzWWpETXZtaVUrQW5PNnRMQjFHdlhsN1FJNmdVRFNGY1lQOHlqZUV1bkNGdFZLUlVHMjFVOXRkTk9jbEdSKzFoTnBQaHZydEFLUjRiNkZla21UTnZwZGZ4S1pleTNyOWJtRzJNc2tqaGpLVU9LT2NURWhvT3lHUjhqQjFTcVJOT0N2QzZEQlUxWmtWckx5WEY5ZVlRR24wQmI1XC85V1wvUWJGa2RocEVXYm5oelZoZTlNUVdKaHdRVlNYRWR5ZU5WZTJjc0xTdGMyUm9ERWFZZHlPU2lGYnluckhLU1kyS3hpU01YKzhOMklwNk9DZENmd2M5TmZPQVpzVDdubWxnPSIsIm1hYyI6Ijk3NGUwYmE0MWQ5OTUzNjQ1NjQ2YTAzOThlOTczMWFmZDA1N2JjNDExZjI4MGFiNTFjY2IzZTczOWU0ZTM0NTMifQ==

thật sự xóa bỏ cô ấy, cho nên cô không thể ra tay với tôi. Vậy thì tốt, vậy thì để tôi ra tay, Đoạt Hồn Diệt Phách!”

Ads
';
Advertisement
x