Cửu Thiên nghe đến tên Linh Bối sắc mặt lập tức thay đổi.
“Ông nói gì?”
Cửu Thiên nhìn Phược Địa Linh với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, Phược Địa Linh lập tức cảm nhận được một cỗ sức mạnh đáng sợ đang vây chặt lấy hắn ta.
Lúc này Cửu Thiên vô thức sử dụng thần hồn chi lực của mình.
Đối với những tồn tại như Phược Địa Linh, thần hồn chi lực rõ ràng là phương pháp tấn công hiệu quả nhất.
Cảm nhận được tính mạng bị đe dọa, Phược Địa Linh sao có thể không sợ hãi?
“Tôi nói, đây là Thánh Vực á?”
Phược Địa Linh run rẩy trả lời.
Cửu Thiên nói: “Không phải câu này, ông vừa mới nói gì, Tả sứ Linh Bối?”
Phược Địa Linh gật đầu nói: “Đúng vậy, Tả sứ Linh Bối, Hữu sứ Linh Động, Cực Hạn Thánh ở dưới các thần linh, nắm giữ đất trời vô tận!”
Cửu Thiên đột nhiên cười phá lên, không ngừng cười, vừa lắc đầu vừa cười.
Thế mà lai lịch của Linh Bối lại lớn như vậy.
Lúc đầu, Tiền bà bà nói Linh Bối xuất thân cơ hàn, sợ không xứng với hắn.
Bây giờ có vẻ như một người phàm như hắn không xứng với Linh Bối mới đúng.
Đại trưởng lão nhận ra có gì đó không đúng, nhìn Cửu Thiên: “Sao vậy, Cửu Tông chủ, cậu cũng biết Tả sứ Linh Bối sao?”
Cửu Thiên nói: “Tôi không chỉ biết, mà tôi còn muốn tìm cô ấy!”
Nghe được lời Cửu Thiên, đại trưởng lão vẻ mặt kinh ngạc. La mù cũng vội vàng nói: “Chờ đã, Cửu Tông chủ, cậu đang tìm cô ta? Cô ta đã chết đã nhiều năm rồi. Sao cậu tìm cô ta được, sao cậu lại biết cô ta. Có thể nói rõ hơn chút không?”
Cửu Thiên quay đầu liếc nhìn đại trưởng lão nói: “Đại trưởng lão, ông có thể vứt bỏ trí nhớ, niết bàn trọng sinh. La tiền bối, ông cũng có thể sống được nhiều năm như vậy. Vậy tại sao, Linh Bối nhất định sẽ chết? Thần sứ trên đời này thật sự chết hết rồi sao? Chẳng lẽ các vị bao nhiêu năm qua chưa từng nghe tới một loại người gọi là Thánh giả trời sinh? Chưa từng nghe tới Thánh nữ các kiểu?”
Mỗi lời của Cửu Thiên giống như một thanh kiếm xuyên qua cơ thể của đại trưởng lão và La mù.
Lập tức, sắc mặt của bọn họ thay đổi liên tục.
Đại trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói vậy là Linh Bối thật sự chưa chết?”
Cửu Thiên quay đầu nhìn đại trưởng lão nói: “Cô ấy là của tôi. Muốn đối phó với cô ấy cũng là tôi đối phó. Đại trưởng lão, La tiền bối, không phải tôi uy hiếp hai người. Nếu có một ngày các người thật sự gặp được Linh Bối. Tốt nhất là các người đừng ra tay”
Đại trưởng lão hừ một tiếng, không trả lời.
La mù tát vào mặt Phược Địa Linh nói: “Nói tiếp đi, ngươi còn biết những gì?”
Phược Địa Linh thực sự khóc không ra nước mắt, tự nhiên bị tát một cái.
Phược Địa Linh kêu lên một tiếng: “Người còn muốn biết cái gì?"
La mù lớn tiếng hỏi: “Nói cho ta biết, Thần Tiêu Võ Thánh có để lại thứ gì đó trong lĩnh vực Hỗn Độn không? Gần đây lĩnh vực Hỗn Độn có xảy ra chuyện gì không? Tại sao thánh thú bên ngoài lại chạy trốn, tại sao trên đường đi vào lại nhìn thấy dấu vết không gian có người đi qua?”
Hàng loạt câu hỏi của La mù khiến Phược Địa Linh hoàn toàn bối rối.
Nó chỉ là một Phược Địa Linh, một Phược Địa Linh bị tàn phế một nửa. Sao mà biết được mấy chuyện này!
Ngay lúc Phược Địa Linh còn chưa biết trả lời thế nào thì đột nhiên, ánh sáng trong cả gian phòng đột nhiên tối sầm lại.
Như thể cung điện màu trắng đột nhiên chuyển sang màu đen.
Toàn bộ thế giới trong nháy mắt im lặng.
Cửu Thiên lập tức rút Vô Phong kiếm ra, nắm chặt trong tay.
La mù nắm chặt Phược Địa Linh và nói: “Ngươi lại làm cái quái gì vậy! Phược Địa Linh đáng chết!”
Phược Địa Linh run rẩy nói: "Không phải tôi. Sao tôi có năng lực làm được chuyện này, tôi chỉ là một quản gia cỏn...
Lời còn chưa dứt, những tiếng gầm lớn vang lên từ bốn phía.
Nghe thấy tiếng gầm này, người đầu tiên phản ứng lại không phải là La mù, mà là đại trưởng lão.
Ông ta lập tức kêu lên: “Tứ Hung Thú! Mẹ kiếp, thế mà những tên này còn sống!”
Vừa nghe thấy cái tên Tứ Hung Thú, La mù lập tức phản ứng lại.
“Cửu Tông chủ, đứng ở phía sau tôi, tuyệt đối không được đi lung tung”
La mù vung tay lên, bằng mắt thường có thể thấy được, từng sợi tơ từ trong bóng tối hiện ra, sau đó biến thành một tấm lưới giăng khắp bầu trời.
Tấm lưới này giống như những vết nứt trên trời dưới đất, ngăn cách hoàn toàn các đại đạo xung quanh. Đồng thời một quầng sáng trắng như sương mù bắt đầu lan ra bên ngoài.
Cùng với sự xuất hiện của những vầng sáng này, một con hoang thú mà Cửu Thiên chưa từng thấy trước đây đã xuất hiện trong tầm mắt.
Thân hình mập mạp và to lớn đó không biết đã xuất hiện trong cung điện từ lúc nào. Đôi cánh ngắn và ngấn mỡ trên cơ thể sáng bóng.
Mắt và mũi giống như bị thụt cả vào, rất khó nhìn thấy. Từ góc độ của Cửu Thiên, chỉ như một khúc đầu một khúc mông có hình dạng giống gấu chó mà thôi.
“Đây là loại thú gì vậy?”
Cửu Thiên lớn tiếng hỏi.
Đại trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói: “Chưa từng nghe nói đến Tứ Hung Thú sao? Đây chính là Hỗn Độn!”
Cửu Thiên trong lòng rung động, hắn đã từng nghe qua Tứ Hung Thú. Rất nhiều ma tu đều tôn thờ Tứ Đại Hung Thú. Cho rằng đó là những con thú mạnh nhất trên đời. Trong
kiến trúc của ma tu, hoa văn của Tứ Hung Thú có thể nói ở khắp mọi nơi. Đây cũng là Cửu Thiên lần đầu tiên nhìn thấy một con thú thực sự, cho nên hắn nhất thời không nghĩ
tới.
Nghe đại trưởng lão nói thế, hắn rốt cục cũng nhớ ra.
Tứ Hung Thú lần lượt là Thao Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột và Hỗn Độn.
Cả bốn con thú này đều có khả năng hủy diệt trời đất, đặc biệt là Hỗn Độn, loài thần bí nhất và có cái tên kỳ lạ nhất, chưa ai từng nghe nói nó mạnh đến mức nào.
Bởi vì tất cả những người thực sự nhìn thấy Hỗn Độn ra tay đều đã chết.
Tên của con thú này giống hệt với Hỗn Độn nơi Cửu Thiên sinh sống. Sở dĩ nó có cái tên như vậy là vì người ta nói rằng con thú này được thai nghén và sinh ra ở trung tâm Hỗn Độn.
Khi Hỗn Độn vẫn còn là một cục nguyên khí, con thú này đã bắt đầu thành hình. Nó là hiện thân của thế giới Hỗn Độn, ở đây cũng là thứ vô địch!
Ầm!
Năng lượng Hỗn Độn vô tận và đáng sợ đột nhiên bùng nổ.
Đại trưởng lão và La mù đều bị đánh bay ngay lập tức. Cửu Thiên thậm chí còn trực tiếp làm nát mấy cây cột khổng lồ trong cung điện.
Sức mạnh khủng khiếp, khí thế khủng khiếp.
Con thú này quả thực mạnh không có giới hạn. Nó vừa xuất hiện, Cửu Thiên liền cảm giác được tất cả Hỗn Độn chi khí đều hội tụ về phía nó, không có miếng nào thoát được!
Cửu Thiên vốn muốn dựa vào Thiên Ma Tâm của mình cố gắng cướp đoạt một chút Hỗn Độn chi khí để tự bảo vệ cơ thể, nhưng lại không thể.
Giọng nói của La mù vang lên.
“Lương Long, mau đi thôi. Chúng ta không phải đối thủ của Tứ Hung Thú ở nơi này! Ở đây không giết nổi chúng đâu!”
La mù nói rồi thì định chạy.
Nhưng đại trưởng lão bỗng nhiên đứng dậy, chĩa thương trong tay, lớn tiếng nói: “Trên đời này không có thứ gì không thể giết được. La mù, ông dẫn Cửu Thiên đi trước đi, tôi sẽ xử lý con cá lọt qua này. Nhất Siểm Long Thương Quyết!”
Vẻ mặt của La mù đột nhiên kinh hãi, sao Cửu Thiên lại biến mất rồi?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất