Cửu Thiên từ từ đáp xuống, đại trưởng lão và La mù cuối cùng cũng giằng co xong, cuối cùng La mù đã thắng. 

Nắm giữ thần hồn chi lực mạnh mẽ, La mù buộc đại trưởng lão phải bình tĩnh lại. 

Vừa nhổ nước miếng, La mù vừa nói: “Đánh! Đánh! Đánh! Cái loại như ông chỉ biết đánh. Huy Vân Sứ kia chết không biết bao nhiêu năm rồi. Bây giờ nổi nóng có ích lợi gì! Ông cũng chẳng biết trong cung điện này của ông ta có thứ gì tốt. Ông cũng không biết Thần Tiêu Võ Thánh có bỏ đồ vào đây hay không, chỉ biết phá nhà. Đợi chúng ta tìm xong rồi ông thích phá thế nào thì phá không được à? Ngu si!” 

Lương Long trừng mắt nhìn La mù nói: “Ông thả tôi ra, thu hồi thần hồn chi lực của ông lại, đừng tưởng tôi bình tĩnh lại là tôi sẽ nghe lời ông.” 

La mù nói: “Ông nghe hay không kệ ông. Ông muốn phá chứ gì? Cho tôi thời gian một nén nhang, một nén nhang được không?” 

Lương Long trừng mắt thật to nhìn. Thật lâu sau, ông ta mới bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi cho ông thời gian một nén nhang. 

Nói xong, Lương Long không gay gắt nữa. 

La mù cũng thu tay lại, quay đầu nói với Cửu Thiên: “Cửu Tông chủ, đi thôi, chúng ta nên vào trong tìm đồ thôi.” 

Cửu Thiên nói: “Có phải ông vừa mới nói thứ ông đang tìm là đồ do Thần Tiêu Võ Thánh để lại không? Tôi có thể hiểu đó là đá bản nguyên năm đó bị lấy đi không?” La mù nói: “Đúng vậy. Cửu Tông chủ, người đoán không sai, đó chính là đá bản nguyên. 

Cửu Thiên chắp tay nói: “Vậy tôi muốn hỏi một chút, tại sao ông nhất định phải tìm thứ này?” 

“Bởi vì tôi cần nó!” 

Đại trưởng lão không nhịn được nữa hét lớn. 

La mù sửng sốt một chút, sau đó thở dài nói: “Lương Long này, ông niết bàn lần này xong rồi giờ thành tính tình nóng nảy rồi à! Não sắp bị lửa giận thiêu cháy rồi!” 

Đại trưởng lão hít sâu một hơi, sau đó nhìn Cửu Thiên nói: "Cửu Tông chủ, tôi nhờ cậu giúp tôi một việc. Tìm được nó, được không?” 

Cửu Thiên nhìn Đại trưởng lão, lại nhìn La mù, mỉm cười: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi, hai vị tiền bối đừng kích động như vậy. La tiền bối, đi thôi, tôi cũng muốn xem thử cái gọi là cung 

điện thần sứ, rốt cuộc trông như thế nào!” 

Nói xong, Cửu Thiên bay về phía trước. 

La mù nhìn Đại trưởng lão nói: "Tốt nhất ông im miệng đi. Bây giờ ông đầu óc không tỉnh táo!” 

Đại trưởng lão không nói gì, chỉ nhìn La mù rồi nói: “Tôi rất tỉnh táo” 

La mù đi tới trước mặt Đại trưởng lão nói: “Thật sao? Vậy ông nói tôi biết sao ông lại kích động như vậy. Huy Vân Sứ đã làm gì ông? Ông có nhớ không? Ông còn nhớ cái tên Mục Linh này không?” 

Đại trưởng lão sững sờ, toàn thân như hóa đá. 

Một lúc lâu sau, đại trưởng lão môi run run nói: “Tôi, tôi không nhớ nổi. Chết tiệt, tôi đã quên hết tất cả rồi!” 

Đại trưởng lão vẻ mặt rất đau đớn, La mù lại một lần nữa đặt tay lên vai ông ta, dùng thần hồn chi lực của bản thân an ủi ông ta. 

“Thôi, đây là đau khổ chúng ta phải nhận lấy. Lương Long, cố lên, có lẽ hôm nay chúng ta có thể kết thúc tất cả, để chủ nhân trở về!” 

Đại trưởng lão gật đầu, đi theo La mù hướng về cung điện. 

Lúc này, Cửu Thiên đã tiến vào cung điện. 

Trong suốt, trắng thuần và trống rỗng. Trong cung điện gần như không có thứ gì, đi vào bên trong, Cửu Thiên có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân của chính mình. “Ai tới đấy?” 

Còn chưa đi đến giữa cung điện, một bóng người bay lên từ sàn cung điện. 

Bóng người này chỉ có nửa thân trên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. 

Cửu Thiên từng gặp qua rất nhiều kẻ kiêu ngạo, nhưng có thể khiến người ta vừa nhìn là muốn tẩn cho một trận như hắn ta thì thực sự khá ít. 

Cửu Thiên không có trả lời câu hỏi của hắn ta, chỉ tiếp tục đi về phía trước. 

Bóng người lớn tiếng nói: “Hơi thở của nhân loại. Nhân loại khốn kiếp, chỉ là tồn tại hèn mọn. Các ngươi dám tới đây, làm dơ dáy cung điện của thần sứ, còn không mau chết đi 

cho ta!” 

Cửu Thiên khẽ gật đầu nói: “Giọng điệu này quả thực nghe rất giống thần sứ. Nhưng đáng tiếc ông không phải thần sứ nhỉ, nói cách khác, ông không phải là chấp niệm của thần sứ để lại. Để tôi nghĩ thử xem, vậy ông là gì nhỉ? Khí linh, hay là... 

“Phược Địa Linh!” 

Phía sau hắn, Đại trưởng lão và La mù đi tới, nói ra gốc gác của cái bóng này. 

Vừa nhìn thấy La mù và đại trưởng lão, cái bóng lập tức hét lớn. 

“Nghịch thần giả, là nghịch thần giả. Kẻ thù tấn công, kẻ thù tấn công!” 

Nói rồi toàn bộ cung điện sáng lên. 

Cửu Thiên phát hiện có gì đó không đúng, nhanh tay lẹ mắt, dùng tay nắm lấy quả cầu ánh sáng. 

Đưa canh khí vào dường như không có tác dụng. Cửu Thiên đổi thành Thần Hồn Chi Lực, cái bóng lập tức bị Cửu Thiên tóm lấy. 

“Dừng lại ngay, nếu không thì, cái khác tôi không dám nói, nhưng ông chắc chắn sẽ chết!” 

Cửu Thiên uy hiếp rất cụ thể, hắn đã bắt đầu vận dụng thần hồn chi lực, phá hủy thân thể trong suốt của Phược Địa Linh! 

“Đừng, đừng, đừng. Thu về hết, thu về hết mà” 

Theo tiếng kêu của Phược Địa Linh, ánh sáng trong cung điện được thu lại. 

Đại trưởng lão bước tới, cười khẩy nhìn Phược Địa Linh rồi nói: “Tôi nhớ ra tên này rồi, đồng phạm của thần sứ đáng ghét. Đi theo sau chùi mông cho thần sử! Thần sứ chết tiệt đã chết rồi mà ngươi vẫn còn sống. 

Phược Địa Linh khóc không ra nước mắt nói: “Nghịch thần giả đại nhân, tôi chỉ là một quản gia cỏn con thôi. Tôi có làm việc ác hay không đều do chủ nhân bảo tôi làm gì tôi làm đó. Trước khi chủ nhân chết bảo tôi giữ nhà, vậy tôi chỉ đành trông giữ thôi. 

La mù cười ha hả nói: "Ngươi giữ nhà giỏi nhỉ, toàn bộ cung điện đều trống rỗng!” 

Phược Địa Linh lớn tiếng nói: “Đó không phải lỗi của tôi, là bị người khác cướp đi. Đặc biệt là con người khốn nạn mấy trăm năm trước kia, hắn ta đã lấy đi toàn bộ bảo vật! Tất 

cả luôn! Tôi đã kích hoạt sức mạnh phòng thủ của toàn bộ cung điện mà không thể làm gì được hắn. Hắn đập nát nửa người tôi chỉ bằng một cú đấm, biến tôi thành dáng vẻ như bây giờ. Hắn còn trêu chọc tôi bảo Phược Địa Linh bị tàn tật nửa người như tôi sau này không làm gì trong cung điện được nữa, chỉ có thể chết dí tại chỗ thôi!” “Mấy trăm năm trước?" 

Cửu Thiên trong lòng suy tư. 

Người con hàng này nói hẳn là Thần Tiêu Võ Thánh nhỉ! 

eyJpdiI6IjJYT2F4amtjTHZuRmY0TjhNd1BIanc9PSIsInZhbHVlIjoidDNSM2J4QTJFcUwwS0VFR1A1dDdQYk4rbDUxZGh1RHBkRWN1N3ZTYnRjUWl5dTAwaGRlcEhlZTJYSTcyN2xrVTJaNmZxdlJQQkR1RVJHVzBVMnJpOHhKNmdHYlJsRHNLVERcL1BMKzRKY3VFd3QxaXRSRTJRV0FQelpUWU01NFlBM2pjdklxVkdzY3V4SlBlWGo0NVZUZXJkK042OStlRUE1am1CTTJXcTc2OVZJV3U2NHVHcWM1RXFIdnlIeEVmbGp6N0R4YmcyYjN1WGhrSXo3TmhWbHFEVm00RFZXSm9kQ1hKajhCR09cL2FPUldqeituK2VYVmpxZHRwWTB3WHB6IiwibWFjIjoiNTBiNjdlMWU2ZTFhM2YwZTE0ZjdjMDcxYjkxZTVhNzk4OGQxYmRlNGNiNDU3YmVjZTMzODllNDNkNGM2MmEwOSJ9
eyJpdiI6Ik16SzVcLzhrdkZXY0d3M1dTTWpLSFhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJqTlg1ekJYMGxzMzB2TGxuSDJiVnIxSGdrU2ExNm5scDdWMVlmcWQ0UXVLRUJcL2lua0RTVzlCMGZFbE4xTElhaFUyWUFxanYyMU5Id203Tm1SZjZvWHdYVTJRMFlKemVEOFhtbVJ4NGNud1hubXltb3V2bGVDTkVLMG50Q2E5enhnaENDYmpyczFTU1VkOVJ4RTZ6RkFLWUd5M0o2Wk9RUm9CYWplYnR2MTRhZHc2eVFJTDJ2Zk93dG1YTXpITWU0MUxcL1pGaXhqS0NHUG5raTZIMGQwSEFSYk5ieGNvSm14UjNtMTNBVCtcLzd1RFFMWTJRSk1CQkFGXC8wY1BnUzJjRmRHUEJTR3FCUGFqQkRYT2thd3B4UW8yXC9Jcm84WWt0enZiN1hoRWJZU0dmKzdNdERDeG5aVjJKSnhoRU96TlZaT3d1T0R1dVQxRVlNSFBSU0xxbFRUcmZoMVwvSzhJV3RYVnBiSFl3Q1VsZkNcL2lZMDJpVjh0dEErRnRWRTJXbEhcL1wvbTltT2Ftc1hJZERzVlpxNU9SdHY5WWpUUlVibjJpaVwvZmJ6QXVoYVY3aDhzM1ZGUXg0ZFwvdlkwaXpWMHlDREFiMlZoeHdlK0NIbXZyaURTR25uNW5PSVBMTDBFMU0yREtGOVNrb05OS0NYK0VFdkU0bzJ6QnlWYktlRFZjRTViSVZZdUxcL2Q0a0NzY1RIaFwvUXVoT2JpaVNoNWJtUzhJRE16QlhSZGYweDN6ZmliZTM5cUdHR3pXRkVpNldBcHVHVXdEaUpEQ2FcL3NZQUVoSVp6T1d3M1NxXC9zZ1B4MkxNZnpla1hyRHpJdk5EVDQwbURMRU5uS2h6RWU4Z2p0em9OXC9HK3pFTm9BWEJMRnlLenlKV1plNWJRWXJnSHczUkM2XC9Lb0llWEZ2dVFlczVjZkZSYUVZMXZwcXZMTys5QmY5RFwvZlBCV2JGZUlwaGRId0dkaG9wZz09IiwibWFjIjoiNmUyMzk2NmIxNjE1ODNkN2ZkYTIzMmNmN2MyMjU0ZjVlMDU2ZjJkMjljODU3ZTA0NzA4YTdmMWUxZDU5MDUyOSJ9

Phược Địa Linh nói: “Lĩnh vực Hỗn Độn gì? Đây là Thánh Vực, là nơi thần sứ cao quý giao tiếp với các vị thần. Khu vực gần thần nhất! Là nơi ở của thần sứ đại nhân. Những người có thể có được cung điện ở đây đều là những người xuất sắc nhất trong các thần sứ, chủ nhân của ta, chính là Huy Vân Sứ dưới trướng của Tả sứ Linh Bối đại nhân!”

Ads
';
Advertisement
x