“Tại sao bọn họ lại ở đây?”
Linh Bối rất không hiểu. Khu vực hỗn loạn nên là nơi an toàn nhất thiên hạ mới đúng.
Đám người đại trưởng lão cũng chỉ biết khu vực hỗn loạn là nơi tập trung đại đạo thiên địa, lực lượng cuồn cuộn, vô cùng hung hiểm, báu vật vô số.
Nhưng không biết, nơi này là nơi tập trung của thần sứ trước kia. Nói chính xác, bắt đầu từ viễn cổ, nơi này chính là tổng bộ của thần sứ.
Thần sứ trong thiên hạ đều đi ra từ đây, trước khi chết cũng sẽ quay về nơi này.
Những nguy hiểm ở bên ngoài, thật ra ở mức độ nào đó mà nói, đâu chỉ là một loại cấm chế.
Ánh mắt của Linh Bối nhìn chằm chằm trên người Cửu Thiên.
Kim quang trong mắt cô ta có hơi run rẩy, sau đó Linh Bối bỗng ôm đầu, lùi lại vài bước.
Trên đầu toát mồ hôi lạnh, gân xanh giật giật, rõ ràng Linh Bối cũng đang chịu đau đớn.
“Dừng lại, cô dừng lại cho tôi!”
Linh Bối hét lên.
Những tượng đá khổng lồ ở xung quanh, lúc này đều từ từ quay đầu lại.
Dùng ánh mắt trống rỗng nhìn Linh Bối.
Nghiến chặt hàm răng, Linh Bối bỗng nhắm mắt lại, ý thức đi vào trong cơ thể của mình.
Trong một vùng tối đen, thần hồn của hai Linh Bối xuất hiện.
Chỉ có điều một Linh Bối trong đó bị trói ở trong một tầng ánh sáng.
“Đủ rồi, cô còn gây rối nữa, cẩn thận tôi trực tiếp tiêu diệt cô!”
“Hừ, cô lâu như vậy cũng không tiêu diệt tôi. Sợ rằng không phải vì cô không muốn diệt tôi, mà cô căn bản không có cách diệt tôi nhỉ? Nếu cô dám ra tay với Cửu Thiên nữa, cho dù tôi rơi xuống địa ngục cũng phải kéo cô đi cùng!”
“Cô...! Một người đàn ông loài người cỏn con, cô vậy mà dám uy hiếp tôi. Thật sự nghĩ tôi không thể làm gì cô ư?”
“Tới đi, ra tay đi! Tôi thật sự không hề sợ cô!”
Âm thanh vang vọng trong cơ thể, biểu cảm quật cuồng, thần hồn vô cùng ngưng thực khiến cho một Linh Bối khác sững người tại chỗ.
Sau đó, một Linh Bối khác cũng không trả lời, chỉ lập tức thu hồi thần hồn, khôi phục ý thức.
“Hộc! Hộc!”
Há miệng thở dốc, Linh Bối vội vàng lấy kiếm của mình ra, để ở chỗ tim. Dường như là muốn mượn lực lượng của kiếm áp chế sự chấn động trong cơ thể.
Trong bức màn ánh sáng, mặt người lại hiện ra lần nữa, mang theo giọng nói có chút mỉa mai, nói: “Đường đường là thần sứ, vậy mà có hai hồn. Cô ngay cả chính mình cũng
không thể khống chế, còn vọng tưởng có được lực lượng từ chỗ chúng tôi, nực cười, ha ha ha ha ha!”
Mặt trời không chút kiêng kỵ bắt đầu mỉa mai.
Linh Bối nói: “Vậy ông có biết, nếu tôi hai hồn hợp nhất sẽ mạnh tới mức độ nào không? Đồ ngu xuẩn!”
Bỗng tiếng cười của mặt người tắt ngủm, dường như đồng ý cách nói của Linh Bối.
Một lát sau, mặt người nói: “Cô nói cũng có vài phần đạo lý. Đi đi, giết chết ba người này. Tôi sẽ cho cô một chút chỗ tốt. Có điều cũng chỉ một chút xíu. Nếu cô thật sự muốn làm được những chuyện mà cô nói, cô vẫn phải chứng minh bản thân nhiều hơn nữa!”
Linh Bối hừ lạnh một tiếng, thu kiếm lại, xoay người cất bước rời đi.
Linh Bối vừa đi vừa hít thở sâu, điều chỉnh trạng thái của cơ thể.
Vẻ mặt nghiêm trọng, Linh Bối đã cảm thấy mình đã sắp không thể áp chế được thần hồn lúc đầu của cơ thể này.
Loại tình huống này, vẫn là lần đầu xảy ra từ sau khi cô ta luân hồi nhiều lần. Tại sao thần hồn do cơ thể này thai nghén ra lại khác nhau như vậy, khi cô ta thức tỉnh, không thể bị thôn phệ thì thôi đi, còn có lực lượng càng ngày càng mạnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Linh Bối cũng không hiểu chuyện này là sao.
Cô ta đương nhiên không biết, trước khi linh hồn thần sứ của cô ta chưa tỉnh thức thì Linh Bối đã ở trong tay sư phụ do Tiền bà bà ngụy trang, tu được công pháp Tịnh Tâm. Công pháp này, hiệu quả không rõ ràng nhưng có kiến giải đặc biệt đối với việc đúc thần hồn. Cô ta càng không biết, Tiền bà bà vào lúc Linh Bối còn rất bé thì đã loạt bỏ hạt giống lực lượng trong cơ thể Linh Bối, để ở trong búp bê vải. Nếu không phải Linh Bối khi ở nước Linh đã cứu Cửu Thiên, bản thân Linh Bối lần nữa nuốt hạt giống lực lượng thì cho dù cô quay về thôn Ma Nữ cũng sẽ không thức tỉnh.
Những điều này, Linh Bối - thần sứ của hiện nay không biết.
Điều duy nhất cô ta biết rõ là từ lần trước cô ta đâm trúng Cửu Thiên một kiếm.
Thần hồn trong cơ thể bắt đầu bạo phát. Giống như phát điên, bắt đầu muốn đột phá vòng vây, cưỡng chế thần hồn thì thôi bỏ qua. Căn bản còn không để ý chuyện làm tổn thương nhục thân. Một lòng muốn đồng quy vu tận với cô ta. Nhưng cô ta không thể thật sự giết Linh Bối ở trong cơ thể, bởi vì cô ta không phải thật sự đoạt xá hoàn toàn, chỉ là áp chế thần hồn của chính cơ thể này.
Một khi thần hồn trong cơ thể chết, cô ta sợ rằng cũng sẽ xong đời. Cô ta có thể phong ấn Linh Bối ở trong cơ thể nhưng không thể thật sự giết cô.
Thần sứ Linh Bối cũng hối hận, lúc đầu nếu cô ta không đâm Cửu Thiên một kiếm thì tốt rồi.
Để rồi xảy ra nhiều rắc rối như này! Hôm nay, lại chỉ mới nhìn thấy tên Cửu Thiên đó, thần hồn trong cơ thể lại giống như phát điên, bắt đầu công kích.
Cô ta cảm thấy cứ tiếp tục như này, sớm muộn sẽ có một ngày, thần hồn trong Linh Bối sẽ phá phong ấn, quyết một trận tử chiến với cô ta. Như vậy mới là rắc rối lớn thật sự.
Linh Bối điều chỉnh trạng thái của mình, trong lòng đã xác định chủ ý.
Cô ta không thể tự mình ra tay với Cửu Thiên, nhưng cũng không thể để mặc Cửu Thiên tiếp tục sống. Bởi vì chỉ cần Cửu Thiên sống, đối với thần hồn trong cơ thể mà nói, chính là một kích thích.
Tốt nhất có thể giải quyết từ trong trứng nước, cắt đứt sự nhớ nhung của thần hồn trong cơ thể, cũng sẽ không vì ra tay với Cửu Thiên mà kích thích tới thần hồn trong cơ thể. Nếu muốn làm được điểm này, cách tốt nhất chính là khiến Cửu Thiên tự chết.
Khi cô không nhìn thấy, lặng lẽ chết đi.
Khóe miệng của Linh Bối nở nụ cười lạnh, không sai, làm như vậy đi.
Nếu đổi thành chỗ khác, cô ta không nắm chắc làm được điều này, nhưng nơi này là đại bản doanh của thần sứ.
Tay của Linh Bối lướt qua kiếm, ngay lập tức trường kiếm hóa thành một luồng kim ảnh bay ra ngoài.
Trong quang ảnh vang lên tiếng gầm giống rồng lại không phải rồng, giống hổ lại không phải hổ.
Sau đó, quang ảnh bắt đầu nhanh chóng hấp thụ đạo chi lực ở xung quanh và hỗn độn chi khí vô tận.
Linh Bối gật đầu nói: "Hút đi, hút tận tình đi. Tới nơi này, ngươi có thể khôi phục bộ mặt vốn có. Giết chóc, điên cuồng, bạo ngược mới là bản chất của ngươi. Nô bộc trung thành nhất của ta, đi giải quyết rắc rối giúp ta. Giết chết tất cả người xông vào nơi này. Tôn nghiêm của thần không cho phép xâm phạm!”
Gu!
Sau khi Linh Bối dứt lời, quanh ảnh đó nhanh chóng hóa thành một cự ảnh che trời.
Cơ thể nhanh chóng từ làn khói hóa thành thực thể, hình như chó, trên người có lông. Bốn chân không có vuốt, có mắt nhưng không mở. Đôi tai cực to cụp xuống nhưng không có lỗ tai. Mỡ trên người trong suốt, bên trong cũng không có lục phủ ngũ tạng.
Nụ cười trên khóe miệng của Linh Bối càng sâu, xoay người đi về chỗ khác.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất