Dòng chảy cuồn cuộn, sinh cơ vô tận.
Tay của Cửu Thiên vào khoảnh khắc chạm vào dòng chảy này, lập tức cảm giác được Sinh Linh Đại Đạo trong cơ thể của mình giống như sống lại.
Chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập toàn thân của hắn, sau đó cơ thể của Cửu Thiên bắt đầu bốc khói.
Thấy không đúng, đại trưởng lão muốn lôi Cửu Thiên ra.
Nhưng ngay sau đó, Cửu Thiên không chỉ không sụp đổ, ngược lại bước thêm một bước, vậy mà di vào trong nguồn nước sinh mệnh.
Vừa đi vài trong, Cửu Thiên bèn cảm thấy như có sinh vật vô tận vụt qua trước mặt hắn.
Vào khoảnh khắc này, Cửu Thiên giống như nhìn thấy tất cả sinh linh trong thiên địa.
Cảm giác như này quá tuyệt vời.
Giống như, Cửu Thiên lần đầu tiên bước vào Hỗn Độn, nhìn thấy cả thiên hạ.
Đại trưởng lão thấy Cửu Thiên đi vào cũng muốn đi vào theo Cửu Thiên.
Nhưng ông ta bị La mù ở bên cạnh cản lại.
La mù đè thấp giọng nói: “Chúng ta không thể đi vào. Nguồn nước sinh mệnh là nơi thống trị sinh cơ. Ông cũng nên biết, tuổi thọ của chúng ta đều là nghịch trời mà đi. Nếu đi vào thì sẽ bị cắn trả.
Đại trưởng lão khế gật đầu, dừng bước chân.
Nhìn Cửu Thiên ở bên cạnh thì ngưỡng mộ nói: “Tuổi trẻ thật là tốt. Có thể tận tình hưởng thụ cảm giác tới từ nguồn nước sinh mệnh. Nghe nói chỉ cần đứng vào thì có thể nhìn thấy vạn vật sinh ra từ đâu, từ đâu tới, rồi đi tới nơi nào.”
La mù nói: “Chỉ là hư ảo mà thôi. Loại lời đồn này, không thể tin. Giống như lời đồn về Niết Bàn Võ Thánh, đều là đồn bậy đồn bạ. Niết Bàn Võ Thánh thật sự chính là một tên đồ lười, cho dù qua nhiều năm như thế. Thói quen này của tên đó cũng chưa từng thay đổi.
Đại trưởng lão trợn ngược mắt, nói: "Lão mù. Tôi có một số lúc, thật sự hy vọng ông không phải người mù, mà là kẻ câm. Nếu như vậy, ông sẽ dễ thương hơn nhiều!”
Hai người nói chuyện, Cửu Thiên lại nhìn thấy rõ cơ thể của mình dưới sự ôn dưỡng của nguồn nước sinh mệnh, bắt đầu có một chút thay đổi.
Cả người bắt đầu ngứa, giống như sự thay đổi này bắt đầu từ trong xương, lan ra khắp người.
Cửu Thiên cũng không biết đây là tốt hay xấu, chỉ nhìn thấy nguồn nước sinh mệnh nhanh chóng bé đi.
Cửu Thiên có thể nhìn thấy vô số sợi ánh sáng đi vào trong cơ thể của hắn.
Sinh cơ chưa từng dồi dào như vậy, Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng lớn giọng nói ở trong cơ thể của Cửu Thiên: “Chủ nhân vĩ đại. Đại cơ duyên, đây thật sự là cơ duyên to lớn. Nguồn nước sinh mệnh không dễ gặp được đâu. Được ôn dưỡng như này, tuổi thọ của người cho dù không cần tu công pháp nghịch thiên, cũng có thể bất diệt ngàn năm, vạn năm cũng được.”
Cửu Thiên cười nói: “Nguồn nước sinh mệnh dừng ở đây, có cái gì khó thể thấy chứ?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp khẽ cười nói: "Chủ nhân vĩ đại. Cái này thì người nói sai rồi. Nguồn nước sinh mệnh không phải chỉ dừng ở đây.
Còn chưa đợi Cửu Long Huyền Cung Tháp lời hết, nguồn nước sinh mệnh bao trùm Cửu Thiên lập tức biến mất.
Tới đột ngột, biến mất càng đột nhiên.
Cửu Thiên còn chưa kịp làm rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì phát hiện mình chỉ đứng ở trong một phiến hỗn độn chi khí bình thường.
Ở đằng sau, La mù và đại trưởng lão đều đi lên một bước, sau đó phất tay.
Dường như không có vấn đề gì nữa!
La mù cười nói: “Cửu Thiên, cậu quả nhiên là người có đại khí vận trong người. Đi tới đâu cũng có cơ duyên dành cho cậu.”
Cửu Thiên nói với vẻ mặt ngờ nghệt: "La tiền bối, tôi nghe không hiểu lời ông nói. Cái gì là đại khí vận?”
Đại trưởng lão ở bên cạnh nói: “Nghe không hiểu thì thôi. Ăn may mà thôi, ông lại chém gió thôi đấy. Lão mù, mau đi thôi. Nguồn nước sinh mệnh cũng xuất hiện rồi. Tôi cảm thấy thứ chúng ta muốn tìm ở cách đây không xa. Ông có loại cảm giác phấn khích không?”
Đại trưởng lão rảo bước đi về phía trước, La mù vội vàng đi theo.
Cửu Thiên cũng muốn đi theo nhưng hắn chỉ bước một bước, ngay lập tức cảm thấy trong cơ thể của mình, sinh chi lực cuồn cuộn chui vào trong đan điền của hắn, chui vào trong tiểu thế giới sớm đã ngưng thành hình của hắn.
Không sai, khi Cửu Thiên đột phá cả Võ Tôn và Tôn Giả cảnh thì lờ mờ ngưng ra tiểu thế giới của mình.
Tuy chỉ là thời kỳ đầu, không có tác dụng gì nhưng luôn để ở trong đan điền của hắn.
Lúc này, Sinh Linh Đại Đạo vô tận rót vào, ngay lập tức tiểu thế giới của Cửu Thiên bắt đầu phát ra ánh sáng lóe sáng.
Chỉ trong nháy mắt, Cửu Thiên bèn cảm thấy tiểu thế giới của mình hình như sống lại. Trong tiểu thế giới, bắt đầu xuất hiện dòng nước đầu tiên.
Đây là một dấu hiệu tốt không phải sao?
Trên mặt Cửu Thiên hiện lên một chút phấn khích.
Cứ như này, chẳng phải đợi tới khi hắn thật sự bước vào cực hạn, tiểu thế giới của hắn đã ngưng thành rồi ư?
Một bước lên trời? Hình như có chút giống!
Ở bên ngoài, đại trưởng lão thúc giục: “Cửu Thiên, mau đi theo. Là bên này, tôi đã cảm giác được rồi”
Cửu Thiên cất bước đi về phía trước, khóe miệng nở nụ cười.
Ở một bên khác, ở trong không gian tràn ngập ánh sáng trắng ngà.
Một cô gái mặc quần áo với ba màu vàng bạc trắng, đứng ở trong ngàn vạn bức tượng.
Những bức tượng này rất to lớn, to hơn gấp trăm lần người bình thường. Đứng ở hai bên nhìn xuống, lưng mọc cánh rồng, tay cầm thần binh ánh sáng.
Tượng thần trang nghiêm, chỉ nhìn vào mắt của tượng đá thì có thể cảm nhận được một cỗ áp bức ập tới.
Ở chính giữa vô số bức tượng, chính là một bức màn ánh sáng.
“Cô trở về rồi!”
Trong bức màn ánh sáng, một giọng nói nghe rất quỷ dị, nói.
Giọng nói của nó giống như tổ hợp ngàn vạn âm thanh với nhau, nghe rất không chân thực.
Cô gái bước lên ba bước, ngẩng đầu lên.
Ánh sáng màu trắng ngà chiếu vào mặt của cô ta, chính là Linh Bối lâu rồi không gặp.
“Phải, tôi trở về rồi. Tôi cần lực lượng, lực lượng đủ để càn quét thiên hạ, khôi phục vinh quang của thần sứ.”
Giọng nói Linh Bối lạnh lùng, biểu cảm lạnh lẽo. Đối mặt với bức màn ánh sáng, nói không hề khách sáo.
Trong bức màn ánh sáng, một mặt người hiện ra, nói: “Thần linh đã chết, lực lượng biến mất. Trừ phi cô có thể lần nữa phong thần, nếu không chúng tôi sẽ không truyền lực lượng còn lại cho cô. Cô chẳng qua chỉ là một cô nhóc mới giác tỉnh chưa lâu”
Linh Bối lại đi lên một bước, nói: “Những lực lượng này để ở trong tay các người chẳng qua chỉ là một sợi gió, sớm muộn sẽ biến mất, tại sao không cho tôi?”
Mặt người trả lời: “Bởi vì cô quá yếu. Chúng tôi không nhìn thấy hy vọng trên người cô.
Linh Bối cao ngạo ngẩng đầu lên: “Tôi chính là hy vọng, bất luận các người nhìn thấy hay không. Hiện nay thiên hạ đại loạn, chính là cơ hội tốt để thần sứ chúng ta lần nữa nắm giữ thiên hạ. Nếu bỏ lỡ, sẽ lại là mấy trăm năm!”
Mặt người nói: “Vậy thì qua mấy trăm năm nữa đi. Dù sao ở đây, thời gian trôi rất nhanh!”
Xoat!
Linh Bối trực tiếp rút kiếm của mình ra, nói: “Tôi cực kỳ vất vả quay về Hỗn Độn, quay lại đây. Ông vậy mà không cho tôi một cơ hội?”
Mặt người nói: “Đây là quy...
Khoảnh khắc Linh Bối nhìn thấy Cửu Thiên, lông mày nhíu rất chặt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất