Sáng sớm ngày hôm sau, núi Thần Hoàng, mọi người tập trung.
“Hạ núi!”
Một tiếng hét to, vô cùng hùng hồn.
Âm thanh mang theo sóng âm có thể nhìn thấy bằng mắt thường, không ngừng bay ra đằng xa. Đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch trong nơi tránh nạn đều nghe thấy rõ âm thanh này. Sau đó, sơn mạch Thần Hoàng, chín núi chính, kèm theo sơn mạch lớn bé kéo dài khác đều phát ra tiếng ầm ầm.
Sương tản ra, ánh nắng chiếu rọi.
Trên chín đỉnh núi, ánh sáng trận pháp lập lòe. Dòng sông lưu động, lúc này giống như dải lụa bập bềnh, nhìn trông như mộng như ảo.
Ầm! Ầm! Ầm!
Âm thanh liên tục vang lên.
Tất cả các ngọn núi này vậy mà từ trên trời hạ xuống dưới đất.
Cả một sơn mạch đáp xuống bình nguyên bên dưới.
Ở đằng xa, bao nhiêu đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch cũng dõi theo nhìn một màn này.
Bọn họ hoặc là đứng trên phi thuyền, hoặc là đứng trên cành cây ở đằng xa, quan sát từ xa.
Thậm chí có không ít đệ tử thành kính của Thần Hoàng nhất mạch đã quỳ xuống dưới đất, ba quỳ chín lạy về phía núi Thần Hoàng.
Khói bụi tỏa ra, sau đó gió nhẹ thổi qua.
Một sơn mạch hạ xuống, chấn động gây ra không kém một lần động đất kịch liệt.
Khói bụi bốc lên, lan ra bên ngoài nhưng rất nhanh đã bị gió nhẹ không biết thổi từ đâu tới, mang đi toàn bộ.
Chín ngọn núi đều lóe lên ánh sáng, lại một tiếng hô to vang lên.
“Mở sơn môn!”
Sau khi dứt lời, trong chín ngọn núi dấy lên tiếng hoan hô.
Âm thanh này không giống người đàn, càng giống âm thanh tự nhiên. Nếu có ai có thể nhìn bên trong núi Thần Hoàng thì sẽ biết.
Âm thanh này hoàn toàn là phát ra từ trong trận pháp.
Mọi người ở đằng xa, nghe thấy ba chữ mở sơn môn, lập tức trên mặt hiện vẻ kích động.
Ba chữ này có nghĩa, chỉ cần là người của nơi tránh nạn, đều có thể đi vào núi Thần Hoàng.
Vốn dĩ, sơn mạch Thần Hoàng chỉ có phép đệ tử của chín núi ra vào. Bởi vì sơn mạch Thần Hoàng thuộc về Thần Hoàng nhất mạch, coi là nơi trọng yếu.
Mà bây giờ, sơn môn mở rộng. Tất cả mọi người đều có thể tự do ra vào.
Đây là cơ hội tu luyện mà những người bình thường không có nhiều thiên phú tu luyện, cả đời chỉ có thể ở trong nơi tránh nạn đều mơ ước.
Bao nhiêu người chen nhau sứt đầu mẻ trán cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ của chín núi trong sơn mạch Thần Hoàng một lần.
Hôm nay, nguyện vọng của bọn họ có thể đạt được rồi.
Nhìn xem lịch sử của Thần Hoàng nhất mạch, đây là lần thứ hai mở sơn môn sau khi đại trưởng lão dẫn bọn họ tiến vào Hỗn Độn.
Lần đầu tiên khi mở sơn môn là ngày núi Thần Hoàng xây dựng xong hoàn toàn.
Lúc đó, chín núi mới thành, đại trưởng lão đẩy nó lên trên không. Cả Thần Hoàng nhất mạch đều nhìn một cách rõ ràng.
Mà bây giờ, là lần thứ hai.
Lần này cũng quan trọng như vậy. Bởi vì, từ sau khi bọn họ tiến vào Hỗn Độn, Cửu Tiêu môn cuối cùng cũng xuất hiện một tông chủ khiến cả Thần Hoàng nhất mạch đều công nhận.
Cửu Thiên, tông chủ vượt qua Đăng Thiên Cửu Nạn!
Hôm nay chính là đại lễ đăng vị của Cửu Thiên tông chủ!
Núi Cửu Tiêu giăng đèn kết hoa. Mỗi một cái cây đều treo một dải lụa đỏ. Mỗi một miệng đá xanh dưới chân cũng trải thảm màu đỏ.
Nhất là con đường từ chân núi nối thẳng tới đỉnh núi. Trong một đêm đã tu sửa xong bậc thang, tinh thạch đỏ vàng đã trải xong, từ trên xuống dưới, lần nữa khắc tên của tông chủ các đời của Cửu Tiêu môn. Cửu Thiên cũng có tên trong đó!
Ở đỉnh núi, chín vị trưởng lão đứng đó, nghiêm túc đứng đắn.
Trên trời có một chiếc ghế rồng khắc cửu cung lơ lửng, nhìn từ xa, giống như một mặt trời.
Từ trên trời nhìn xuống, vô số đám đông đều đang tập trung ở núi Cửu Tiêu.
Có ai không muốn quan sát Cửu Thiên tông chủ đăng vị ở khoảng cách gần! Thời khắc mang tính truyền kỳ như này, nếu là người có thể tham gia, không ai muốn bỏ lỡ.
Trên đỉnh núi, đại trưởng lão nhìn bầu trời, lắc đầu nói: “Giờ lành đã tới, mời tông chủ đăng vị đi!”
Nhị trưởng lão gật đầu, bước lên một bước, phất tay một cái, lập tức bầu trời hơi tối đi.
Trên chín ngọn núi, có tiếng gầm của rồng vang lên. Nhìn một cái, thấp thoáng có thể nhìn thấy chín hư ảnh thần long, bay quanh chín ngọn núi.
“Mời tông chủ!”
Nhị trưởng lão lớn giọng hô lên, tất cả đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch lập tức nhìn về chân núi Cửu Tiêu.
Phut!
Một luồng ánh sáng giáng từ trên trời xuống, chiếu thẳng vào chỗ chân núi.
Trong trụ ánh sáng, một bóng người từ từ xuất hiện, không phải Cửu Thiên thì là ai chứ!
Một thân võ phục đơn giản, trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên cũng thu lại, Tiểu Hắc cũng không ở trên vai, mà đi theo Đông mập ở trong đám đông, mở to mắt nhìn Cửu Thiên.
Đông mập ôm Tiểu Hắc, cười ha ha nói: “Tiểu Hắc à, nhìn xem, bây giờ chủ nhân của ngươi là tông chủ rồi. Ngươi vui chứ?”
Tiểu Hắc trợn ngược mắt, căn bản lười để ý Đông mập. Biểu cảm đó giống như đang nói, chủ nhân của ta là tông chủ, liên quan gì tới ông.
Cửu Thiên vừa xuất hiện, lập tức đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch ở hai bên đều cúi người, hành lễ.
Nếu không phải đệ tử của chín núi thì phải quỳ một chân xuống đất, bày tỏ sự tôn trọng.
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn Cửu Tiêu, Cửu Thiên cất bước đi lên.
Bước lên bậc đá đỏ vàng, đám đông hai bên đồng thanh nói: “Cung nghênh tông chủ!”
Nơi Cửu Thiên đi qua, tinh thạch từ từ lóe sáng, trên trời, hư ảnh của chín đạo thần long vậy mà đều cúi đầu trước Cửu Thiên.
Trong đám đông, có một người lén la lén lút mặt mày phức tạp, thấp giọng nói với người bên cạnh: “Lập tức thông báo cho đại nhân, Cửu Thiên thật sự trở thành tông chủ rồi. Còn có được sự ủng hộ toàn lực của Thần Hoàng nhất mạch”
Lời của hắn ta vừa nói xong, thảm đỏ dưới chân bỗng phát ra lực lượng, trói chặt hắn ta và người bên cạnh hắn ta ngay tại chỗ.
Mấy đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch nhìn bọn họ mà tội nghiệp nói: “Đại điển đăng vị, trận pháp mở hết. Những gián điệp như các người còn dám lắm mồm, không biết sống chết”
Ngay lập tức, mấy người nhanh chóng lôi hai người đó đi, sau đó sống chết không rõ.
Cửu Thiên đi một mạch lên đỉnh núi của núi Cửu Tiêu, nhìn từ chỗ này, nhìn trọn vẹn cả Thần Hoàng nhất mạch.
Chín vị trưởng lão cũng hơi cúi người. Trên mặt bọn họ không có sự kiêu ngạo và khinh thường như lần đầu gặp Cửu Thiên. Bây giờ chỉ còn lại sự cung kính và vui lòng phục tùng.
Đại trưởng lão đi lên, hai tay dâng lên một vật, nói: “Cửu Tiêu Huyền Thiên Y, trang phục của các đời tông chủ, mời!”
Cửu Thiên nghe vậy thì giang hai tay ra, lập tức mấy vị trưởng lão tự mình mặc đồ giúp Cửu Thiên. Áo bào màu trắng này chắc chắn là hỗn độn thánh vật đỉnh phong, vừa mặc vào thì Cửu Thiên cảm thấy một cỗ lực lượng ấm áp bảo vệ cơ thể của hắn.
“Tông chủ, mời ngồi lên!”
Nhị trưởng lão đưa ra tay phải, khẽ mỉm cười nói.
Cửu Thiên bay tới trước chiếc ghế, chiếc ghế rộng lớn khiến Cửu Thiên nhớ tới chiếc ghế rồng ở hoàng cung nước Võ Đỉnh.
Ngón tay Cửu Thiên vuốt qua tay vịn của chiếc ghế, sau đó từ từ ngồi xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất