Cửu Thiên không định cứu ông ta, đối với chấp niệm của Võ Hoàng từng muốn đoạt xá hắn.
Cửu Thiên đương nhiên muốn ông ta chết càng nhanh càng tốt. Cái tên này ở trong cơ thể của hắn cũng đủ lâu rồi, nên đi chết từ lâu rồi!
Hiện nay, tuy bản thân Cửu Thiên cũng rơi vào tuyệt cảnh nhưng nếu có thể xử lý tên này trước cũng là chuyện không tệ.
Nhưng chấp niệm của Võ Hoàng lại không có ý định từ bỏ, ông ta đã thoi thóp lâu như vậy, căn bản chưa từng nghĩ có ngày thật sự biến mất hoàn toàn.
Chấp niệm của Võ Hoàng lớn giọng gào lên: "Cửu Thiên, giết tôi, đối với cậu không có lợi ích gì hết. Nhưng giữ lại tôi, cậu có thể có được lợi ích mà cậu không bao giờ nghĩ tới.
Đúng rồi, tôi có thể nói cho cậu bí mật liên quan tới Đông Giới, tôi biết chiến trường quên lãng của chư thần hoàng hôn. Nơi đó có rất nhiều bảo vật, trọng kiếm Vô Phong là vũ khí ta nhặt được ở đó vào lúc ban đầu”
Cửu Thiên nghe xong thì tâm thần khẽ động, nghe thì rất dụ người.
Lúc này Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng sửng sốt nói: “Chiến trường quên lãng của chư thần hoàng hôn, ở đâu? Mảnh vỡ của ta có phải có khả năng ở đó không? Chủ nhân vĩ đại, chúng ta phải tới nơi này!”
Cửu Thiên nói ở trong lòng: “Đương nhiên phải đi. Chỉ là ta không định mang tên này đi!”
Cửu Thiên vẫn không có ý cứu chấp niệm của Võ Hoàng.
Ngay sau đó, lần công kích thứ ba của hỗn độn chi khí bỗng ập tới.
Lần này, hỗn độn chi khí ở xung quanh bỗng hóa ra vô số thú hỗn độn thể khí lao vào trong cơ thể của Cửu Thiên, bắt đầu tàn phá dữ dội.
Một con thú hỗn độn nhìn trông như giáp trùng xuất hiện ở trong cơ thể của Cửu Thiên, một phát thôn phệ chấp niệm của Võ Hoàng.
Cửu Thiên lập tức bảo vệ thần hồn của mình, canh khí toàn thân dốc hết sức chuyển hóa thành lực lượng thần hồn để ngăn chặn.
Ngay lập tức, cả người Cửu Thiên rung mạnh, khóe miệng có máu trào ra.
Toàn thân trên dưới đều phát ra âm thanh như ngô nổ.
Hai mắt đỏ ngầu, tay cầm trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên cũng đang run rẩy.
Nhưng hắn vẫn đang kiên trì, không tới giây phút cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ!
Tư thế cố chống đỡ của Cửu Thiên, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Cho dù đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ bóng dáng của Cửu Thiên, cũng có thể cảm nhận được tính cách kiên cường, vừa cứng vừa thối như cục đá trong nhà xí của Cửu Thiên.
Mãi mãi không từ bỏ, tới chết không đổ.
Chân của Cửu Thiên cũng không cong đi, hắn vẫn đang cố gắng chống đỡ.
Cho dù cục diện bây giờ nhìn trông đã không thể cứu vãn nữa.
Nhị trưởng lão vốn đã chuẩn bị ra tay, kết quả lại nhìn thấy Cửu Thiên cưỡng chế chống đỡ, trong mắt lập tức dấy lên ánh sáng phức tạp.
Trong đó có kinh ngạc, có khen ngợi, cũng có một thứ gì đó khang khác.
“Tên này thật sự là có tư thế của cường giả tuyệt thế. Thua mà không ngã, chiến tới tận cùng!”
Tứ trưởng lão dường như đã bị Cửu Thiên làm cho khuất phục.
Những năm nay, ông ta từng thấy không ít thanh niên trẻ có thiên phú. Trong Thần Hoàng nhất mạch, người kinh tài tuyệt diễm cũng có một số. Nhưng bọn họ lại ít hơn Cửu Thiên một thứ quan trọng nhất, đó là sự cứng cỏi.
Càng là người có tu vi cao, tuổi tác lớn thì càng biết, thật ra trên con đường tu luyện, thiên phú chỉ xếp thứ hai. Cái thứ nhất thật ra là hai từ kiên trì.
Kiên trì bền bỉ tu hành, tính cách không bao giờ bỏ cuộc mới là nền tảng của sự thành công.
Nếu có thể đạt được sự kiên trì như Cửu Thiên, vậy cho dù tu vi kém một chút cũng chưa chắc không thể bước lên cung điện đại đạo.
Dưới sự quan sát của các vị trưởng lão, Cửu Thiên vẫn cố thẳng eo từng chút một.
Lục trưởng lão liên tục lắc đầu, môi mấp máy, dường như muốn nói cái gì đó.
Nhị trưởng lão giơ tay lên, cũng không biết có nên hạ xuống hay không thì đột nhiên phát hiện lục trưởng lão ở bên cạnh hình như có lời muốn nói. Ông ta bèn lên tiếng hỏi: “Lục trưởng lão, ông muốn nói cái gì à?”
Lục trưởng lão từ từ nói: “Nhị trưởng lão, tôi đang nghĩ. Nếu Cửu Thiên không thể làm tông chủ của Cửu Tiêu môn, vậy thì ai có tư cách chứ? Ai có thể phục chúng?”
Câu nói này, các trưởng lão khác đều muốn hỏi.
Bọn họ luôn nghĩ cách ngăn cản Cửu Thiên, nghĩ cách không thừa nhận vị tông chủ là Cửu Thiên. Nhưng họ thật sự chưa từng nghĩ, trong thế hệ trẻ của Thần Hoàng nhất mạch, ai có thể tiếp nhận vị trí này.
Nếu trước khi Cửu Thiên chưa xuất hiện, trước khi chưa tham gia Đăng Thiên Cửu Nạn, bọn họ thật sự chọn ai cũng được.
Nhưng bây giờ Cửu Thiên làm như này, khiến cả Thần Hoàng nhất mạch nhìn thấy sự mạnh mẽ của hắn. Vậy thì nếu Thần Hoàng nhất mạch không thể tìm ra người thừa kế mạnh hơn Cửu Thiên, hoặc ít nhất bằng Cửu Thiên, sợ rằng sẽ không có ai công nhận.
Ánh mắt của nhị trưởng lão bỗng trở nên hơi mê ly.
Bup!
Một âm thanh vang lên, khi nhị trưởng lão đang mơ màng, Cửu Thiên vậy mà lại bước lên một bước.
Một bước như vậy, giống như giẫm vào trong tim của các vị trưởng lão, giẫm vào trong ánh mắt của tất cả đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch.
Máu chảy ra, sau khi Cửu Thiên bước một bước đó, làn da trên khắp người đều bắt đầu rỉ máu ra ngoài.
Một bước này thật sự là máu đầm đìa, nhưng Cửu Thiên không sợ.
Hắn đã cảm thấy mình thật sự có chút không chống đỡ nổi và sự thất bại bủa vây.
Cửu Thiên dứt khoát cất bước đi về phía trước, có thể đi bước nào hay bước đó.
Sau một bước đi này của hắn, hỗn độn chi khí ở xung quanh giống như bị điên bắt đầu liều mạng công kích hắn.
Cửu Thiên đầu tiên là đi, sau đó dùng kiếm chống, nhích từng chút về phía trước.
Trên người hắn đã không còn chỗ nào lành lặn. Canh khí trong cơ thể cũng không thể cử động, thần hồn càng vô cùng suy yếu.
Nhưng lúc này, Cửu Thiên lại đi được năm bước.
Đi một chút về phía trước chính là đám người nhị trưởng lão.
Mấy bước này, đi ra khỏi sân tập võ, rõ ràng là điều không thể.
Nhị trưởng lão đề xuất kêu hắn đi ra khỏi sân tập võ, căn bản là đưa ra một chuyện hoàn toàn không thể làm được.
Nhưng Cửu Thiên đã đi được năm bước, nhưng cũng khiến ông ta sửng sốt tới mức tay run rẩy, đồng tử phóng to.
Các trưởng lão khác đã không dám nhìn thẳng vào mắt của Cửu Thiên. Đôi mắt đã tràn ngập tơ máu đó vậy mà mang theo một chút ý cười. Ánh mắt của Cửu Thiên dường như xuyên qua hỗn độn chi khí trước mặt, nhìn thấy các vị trưởng lão.
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, nói: "Ải này, quả nhiên là khó. Nhị trưởng lão, vẫn là ông lợi hại!”
Nhị trưởng lão không biết nên trả lời như nào, nhìn Cửu Thiên toàn thân đầy máu nhưng vẫn mỉm cười.
Ông ta thật sự có ý nghĩ xoay người bỏ đi, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt của Cửu Thiên.
Nhị trưởng lão trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng nói: “Cửu Thiên, tại sao cậu không phải đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch chứ? Tại sao?”
Trong lời nói mang theo vài phần bị thương.
Nhị trưởng lão thật sự cảm thấy trái tim của mình rất mệt, lần đầu tiên ông ta cảm thấy sự kiên trì của mình đã sai.
Nhưng ông ta không thể để người như vậy làm tông chủ, lục trưởng lão bỗng lên tiếng, nói: “Nhị trưởng lão, sao tôi cảm thấy chúng ta sẽ gánh tiếng xấu thiên cổ thế!?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất