Bên trong hang động.
Ban đầu còn rất chật hẹp, nhưng người hiểu biết, đi thêm vài chục bước sẽ hoàn toàn rộng rãi.
Phía trước có ánh sáng, mờ tỏ không rõ, một màu xám xịt hiện lên trong mắt.
Mặt đất đen kịt, mơ hồ có bọ cánh cứng bay qua. Bầu trời không thấy mặt trăng mặt trời, nhìn kỹ lại, có vẻ có thứ gì đó bao phủ nơi này, khiến nơi này trở thành một không gian độc lập.
Lọt vào tầm mắt là hàng loạt thanh kiếm gãy san sát nhau, gò đất chồng chất. Cái gọi là Mộ Kiếm, tất nhiên chính là mộ kiếm.
Cửu Thiên nâng bước đi về phía trước, hắn có thể cảm giác được Tử Linh châu trong đại lưng đã bắt đầu tản ra nhiệt lượng. Rõ ràng tử khí ở đây dày đặc, với Tử Linh châu chính là vật đại bổ.
Cửu Thiên nhìn khắp xung quanh, có thể thấy, có vẻ dưới mỗi một thanh kiếm gãy đều có một ngôi mộ dựng bằng đất. Bên trên còn có khắc chữ, có vẻ là kể lại cuộc đời chủ nhân thanh kiếm.
Nói vậy, binh khí đối với mỗi một võ giả thì đều là thứ cực kỳ quan trọng.
Đặc biệt là người dùng kiếm, còn có cách nói là kiếm còn người còn, kiếm mất người vong.
Cửu Thiên cũng có thể cảm giác được, trên thân những thanh kiếm gãy khắp xung quanh này, đều có lực lượng không hề tầm thường lượn lờ. Có thể chắc chắn, trước khi những thanh kiếm này bị phá hủy, cũng là tồn tại cấp bậc thần binh. Những người ở đây, vừa nghĩ cũng biết chắc chắn là cao thủ không thể nghi ngờ.
Cửu Thiên càng suy đoán, hơn phân nửa số lượng này đều là vật truyền lại của các cao thủ qua các triều đại của Cửu Tiêu môn.
Mộ Kiếm của Thần Hoàng nhất mạch, không thể nào là Mộ Kiếm tạo ra cho người của môn phái khác được.
Tiến lên mấy bước, Cửu Thiên đứng trước một thanh kiếm, cẩn thận quan sát một lát.
Quả nhiên, trên thân kiếm rõ ràng viết.
Duẫn Ngân Hà, Ngọc Tiêu Phong Hạ, Cửu Tiêu môn.
Ở phần chuôi kiếm có vẻ còn khắc tên của thanh kiếm này, nhưng bởi vì thanh kiếm đã bị phá hủy gần hết, chuôi kiếm đã biến mất quá nửa.
Cửu Thiên chỉ có thể thoáng thấy được một chữ Tinh.
Khẽ thở dài trong lòng, Cửu Thiên nói: "Cao thủ thì sao chứ. Chết rồi thì xương cốt cũng chẳng còn, kiếm gãy để lại mấy chữ mà thôi"
Cửu Thiên lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Mà sau khi hắn quay đầu, thanh kiếm gãy kia lại dần dần hiện lên ánh sáng, có vẻ như có thứ gì thức tỉnh vậy.
Mộ Kiếm rất lớn, liếc mắt nhìn một cái, còn lớn hơn cả núi Tử Tiêu.
Chỉ có thể chứng minh, nơi này rõ ràng giống với một phủ đệ hư không. Hang động vừa rồi, không chừng lại chính là cửa vào rộng lớn.
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ có thể nhìn thấy sương mù màu xám vờn quanh.
Nhưng phía trên đỉnh Tử Tiêu, những đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch khác lại có thể nhìn xuyên qua quầng sáng như sương mù, nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong và cả hành động của Cửu Thiên.
"Sắp thức tỉnh rồi sao? Những kiếm hồn đó, chỉ sợ đã ngửi được hơi thở sinh linh"
"Tôi nhìn thoáng qua đã thấy, mọi người nhìn đi, những thanh kiếm gãy đó đều bắt đầu sáng lên rồi!"
Bên ngoài, đệ tử Tử Tiêu nhất mạch đã quá quen với tình hình bên trong Mộ Kiếm sôi nổi lên tiếng.
Bọn họ cũng đã từng đi Mộ Kiếm. Nhưng trước đây khi bọn họ đi vào chỉ dám dừng chân ở bên cạnh, chưa bao giờ dám bước tới phía trước. Càng đừng nhắc tới người một đường không hề kiêng dè mà tiến về phía trước như Cửu Thiên.
Cửu Thiên bước tiếp về trước, dần dần cũng đã cảm thấy không ổn.
Bốn phía thật sự rất yên tĩnh. Yên lặng đến nỗi như thể không phải đang vượt Đăng Thiên Cửu Nạn.
Cho dù thế nào Cửu Thiên cũng không tin, bên trong Mộ Kiếm không hề nguy hiểm gì, càng không tin tam trưởng lão có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy.
Chỉ là Cửu Thiên không rõ lắm, nơi này thì có gì nguy hiểm đây.
Đơn giản chỉ là những thanh kiếm hỏng để tưởng nhớ đến tổ tiên, cho dù chúng không hỏng hóc, Cửu Thiên cũng không hề sợ hãi.
Còn chẳng cần phải nói, trải qua thời gian mài mòn, những thanh kiếm hỏng này chỉ sợ đã trở nên vô cùng yếu ớt. Mất đi lực lượng chống đỡ, chỉ sợ chỉ với một chiêu của Cửu Thiên thôi đã có thể khiến chúng vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Càng nghĩ càng không hiểu, Cửu Thiên lại càng cảnh giác.
Nhưng lúc này, bất chợt Cửu Thiên cảm thấy kiếm hỏng bốn phía đồng loạt phát sáng. Một luồng lực lượng khó có thể miêu tả, từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Những thanh kiếm gãy kiếm hỏng đó, giờ phút này bắt đầu rung động nhè nhẹ.
Khác hoàn toàn tưởng tượng của Cửu Thiên, những thanh kiếm gãy kiếm hỏng này cũng không hề bay lên tấn công hắn. Mà từ trong thân kiếm hoặc là những mảnh kiếm của bọn họ, phóng ra một loạt luồng sáng.
Còn chưa đợi Cửu Thiên suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc những luồng ánh sáng này là gì, những luồng ánh sáng như biển rộng cuồn cuộn đã tụ lại một chỗ, bao vây lấy Cửu Thiên.
"Thánh địa Mộ Kiếm, kẻ xâm phạm tất chết!"
Một âm thanh nặng nề vang lên, bất chợt, tất cả luồng ánh sáng thế mà bắt đầu lặp lại âm thanh này.
Tiếng gầm vô tận, còn có tiếng ngân nga cao vút.
Đồng tử của Cửu Thiên hơi hơi co rút, nhìn chằm chằm luồng ánh sáng này. Nhìn một lúc lâu, Cửu Thiên mới chợt nhận ra, những thứ này là gì.
"Kiếm hồn!"
Cửu Thiên nhẹ giọng nói. Nhìn thấy những kiếm hồn này, lòng hắn đột nhiên hơi khẩn trương. Nhận ra lần này gặp phải phiền phức lớn rồi!
Kiếm hồn cũng có thể gọi là kiếm linh hoặc là khí linh, dù sao đều là tồn tại giống như lão Cửu vậy.
Có thể ngưng tụ ra kiếm hồn, ít nhất có thể chứng minh những binh khí này là thần binh trở lên. Hơn nữa, muốn sinh ra kiếm hồn có thực thể ánh sáng như vậy, còn cần chủ nhân phải sử dụng đạo chi lực để nuôi dưỡng.
Nói cách khác, một phần lực lượng của chủ nhân này cũng sẽ lưu lại bên trong kiếm hồn này. Mạnh yếu thì phải xem kiếm hồn đã trưởng thành tới giai đoạn nào rồi.
Nhiều kiếm hồn như vậy thì chẳng khác nào là lực lượng còn lưu lại của vô số cao thủ.
Tuy rằng Cửu Thiên rất tự tin, nhưng tuyệt đối không cho rằng bản thân mình có thể phân cao thấp với tất cả cường giả qua các đời của Cửu Tiêu môn.
Nếu chỉ là vài cái xông tới, cho dù là chủ nhân của chúng tới, Cửu Thiên cũng không sợ hãi lắm. Nhưng bây giờ, lại như một mảnh đại dương mênh mông, thì thật sự dọa người chết khiếp.
Lòng bàn tay Cửu Thiên đã bắt đầu hơi đổ mồ hôi, hắn có thể cảm giác được lực lượng của những kiếm hồn này, bắt đầu điên cuồng tụ tập lại.
Giờ phút này, cho dù Cửu Thiên có muốn chạy thì cũng đã quá muộn rồi.
Một tiếng "Kẻ xâm phạm tất chết" cuối cùng vừa ra, lập tức tất cả kiếm hồn đều điên cuồng lao về phía Cửu Thiên.
Như bầy sói vồ mồi, như châu chấu vượt cảnh, trực tiếp bao phủ toàn thân Cửu Thiên.
Lực lượng khủng khiếp khiến cho dòng khí xám xịt bao vây bên ngoài Mộ Kiếm bắt đầu chuyển động.
Tất cả đệ tử của Thần Hoàng nhất mạch, đều che miệng lại.
Vừa bước lên, kết cục chắc chắn là phải chết. Có thể nói trong nháy mắt này, sự nguy hiểm của Mộ Kiếm đã được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Cho dù là thú hoang hay là trận pháp. Ít nhất còn có thời gian chuẩn bị, nhưng những kiếm hồn này chỉ mới có một chút thần trí. Căn bản sẽ không cho ngươi bất kỳ cơ hội xoay chuyển nào. Thẳng thắn liều chết xông lên, bao vây Cửu Thiên hoàn toàn.
Nhị trưởng lão thấy vậy nhíu chặt mày, Cửu Thiên thật sự là sơ ý quá.
Mộ Kiếm là nơi nguy hiểm, có thể một đường thẳng tiến về phía trước. Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả cơ hội phá vòng vây cũng không có.
Vẻ mặt tam trưởng lão không có cảm xúc, dưới tình huống này, cũng nằm trong tính toán của ông ta.
Ngũ trưởng lão gật đầu nói: "Đúng vậy, nhìn kết cục của Cửu Thiên thì sẽ biết. Cửa ải này, chắc chắn hắn rất khó thông qua."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất