Bước chân dừng lại, Cửu Thiên đứng phía sau Đông mập, lẳng lặng quan sát.
Ở trong mắt hắn, nơi này đạo chi lực hội tụ thành một trận pháp âm dương cực lớn, vô số lực lượng từ dưới vách núi bay lên, rót vào bên trong trận pháp.
Trận pháp này hình thành tự nhiên, dùng gió làm trận, dùng đá ven đường làm trận, cây cối rung động bao trùm cũng là trận.
Lực lượng lưu chuyển không ngừng, thế nhưng còn có xu thế chậm rãi lan rộng.
Tuy rằng tốc độ khuếch tán rất chậm, nhưng một trận pháp không theo thời gian mà biến mất, ngược lại càng ngày càng lớn mạnh, đây vốn đã là một chuyện cực kỳ đáng sợ
rôi.
Cửu Thiên không khỏi âm thầm kinh hãi, nếu trận pháp này khuếch trương thêm một vài trăm năm nữa. Vậy chẳng phải sẽ trở thành trận pháp thiên địa chí cường hay sao.
Ai có thể thoát chết được chứ?
Cho dù là Cửu Thiên đối với trận pháp này là người không tinh thông, đều không ngừng tán thưởng trận pháp này.
Cửu Long Huyền Cung Tháp trong cơ thể Cửu Thiên lại trực tiếp xông ra, nhìn thấy trận pháp này liền không ngừng la hét: "Chủ nhân vĩ đại. Đây là trận pháp gì vậy? Vì sao ta chưa bao giờ thấy qua? Trời ạ, trong thiên địa thế mà còn có trận pháp tự luân chuyển. Trận pháp này đã sắp sinh ra linh tính rồi.
Cửu Thiên hỏi thầm trong lòng: "Ngươi có thu được trận này sao?"
Cửu Thiên Huyền Cung Tháp không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời: "Không thể. Chủ nhân vĩ đại, có thể bày bố được trận pháp này thì chắc chắn là cao thủ trong cao thủ, cường giả trong cường giả. Tu vi cao cường, có thể nói là thiên hạ vô song. Nhưng trận pháp này có vẻ hơi tàn tạ rồi. Hả, mắt trận thế mà lại dùng hai chữ để thay thế, cũng là sáng tạo khác người!"
Lời Cửu Long Huyền Cung Tháp khiến Cửu Thiên giật mình.
Cường giả thiên hạ vô song, chẳng lẽ trong Thần Hoàng nhất mạch, còn có cường giả lợi hại hơn cả Phong Thiên sao?
Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Đông mập nói: "Tiền bối, trận pháp này là người nào sáng chế ra, thật là lợi hại."
Đông mập quay đầu trả lời: "Tôi cũng không biết. Hẳn là do là đại trưởng lão làm. Nhưng đại trưởng lão từng chính miệng thừa nhận, trận pháp này không phải do ông ta thiết lập, mà là dời trận pháp của người khác tới đây. Đúng rồi, còn cả hai chữ thiên vực này nữa, vốn cũng chỉ là một khối được khảm trên đá mà thôi, bây giờ chịu ảnh hưởng của
lực lượng trận pháp, ngay cả cục đá cũng đã to thành như vậy rồi"
Đông mập khen không dứt miệng. Rõ ràng lấy kiến thức cường giả cực hạn của ông ta, cũng không thể hiểu được trận pháp ảo diệu này.
Dần dần, Đông mập đi về phía trước, cũng nói với Cửu Thiên: "Đi theo bước chân của tôi, không được bước sai bước nào."
Cửu Thiên vội vàng đuổi theo bước chân Đông mập, chậm rãi đi về phía trước.
Khi lùi khi tiến, khi trái khi phải, Đông mập như đang nhảy múa, bắt đầu dẫn Cửu Thiên đi lòng vòng.
Đôi khi, rõ ràng là một chân không đạp trúng, nhưng Đông mập vẫn tiến về phía trước.
Đôi khi, rõ ràng là sắp đâm vào gốc cây, nhưng bước chân của Đông mập vẫn không hề ngừng lại.
Cửu Thiên theo sát phía sau, nửa bước cũng không dám bước sai.
Hình ảnh bốn phía, cũng đang không ngừng biến đổi. Mỗi một bước chân, Cửu Thiên đều cảm giác được trận pháp có vẻ cũng đều chuyển động theo một chút.
Càng về sau, bước chân của Đông mập lại càng chậm, có vẻ đang tính toán xem bước tiếp theo nên đi thế nào.
Nói cách khác, cách thức bước đi của trận pháp này cũng không phải là cố định, mà phải tính toán theo cách biến đổi của trận pháp. Mấu chốt không phải đi thế nào, mà là tính toán thế nào. Không hiểu được cái này, cho dù nhớ kỹ tất cả các bước chân, cũng không có chút tác dụng nào, bởi vì tiếp theo có thể không phải là như vậy nữa.
Đông mập cũng chảy đầy mồ hôi, rõ ràng tính toán rất mệt.
Ngay đến người một nhà mà cũng gian nan như vậy, càng đừng nói đến người ngoài. Cửu Thiên hoàn toàn dứt bỏ ý định sau này lén lẻn vào đây.
Cứ nhảy tới nhảy lui như vậy khoảng chừng một canh giờ.
Cuối cùng cảnh sắc trước mặt Cửu Thiên cũng thay đổi, cơ thể đột nhiên như xuyên qua một tầng lực lượng như thác nước.
Bàn chân hạ xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, đập vào mắt rõ ràng là một động thiên rộng lớn.
Dưới chân dùng tinh thạch vỡ lót đường, ánh sáng rực rỡ. Trên đỉnh đầu, đủ loại thạch nhũ chĩa ra các hướng, phản chiếu hình ảnh của Cửu Thiên.
Ánh sáng chín màu tỏa ra từ bốn phía vách tường, mỗi một viên đá ở đây, đều có ánh sáng khác nhau.
Lại nhìn kỹ vào trong những viên đá, đột nhiên Cửu Thiên có thể nhìn thấy bên trong có đủ loại đồ vật được phong ấn bên trong.
Áo giáp, binh khí, công pháp, đan dược vân vân, không thiếu bất kỳ thứ gì.
Nếu không đoán sai, nơi này chính là bảo khố của Thần Hoàng nhất mạch.
Đông mập đứng trước mặt Cửu thiên, xoay người nói với Cửu Thiên: "Đừng có nhìn, mấy thứ này không phải cho cậu. Cho dù cậu lấy cái gì cũng thế, đại trưởng lão đều sẽ phát hiện ngay lập tức. Đến lúc đó, cậu cũng chỉ có thể bị Thần Hoàng nhất mạch đuổi giết đến chân trời góc bể."
Cửu Thiên cười nói: "Người Thần Hoàng nhất mạch các ông, có thể đừng keo kiệt như vậy được không. Lấy mấy thứ thôi mà cũng bị đuổi giết đủ đường. Tôi chính là tông chủ đấy, tuy rằng còn chưa vượt qua Đăng Thiên Cửu Nạn."
Đông tử nói: "Cho dù cậu có vượt Đăng Thiên Cửu Nạn, thì đồ ở nơi này cậu cũng không thể tùy tiện đụng vào. Được rồi, tiếp tục đi về phía trước, Đạo Tàng Quyển mà cậu muốn, ở sâu bên trong cơ"
Đông mập bước nhanh về phía trước, nơi đã đi qua, bóng dáng của ông ta đều phản chiếu lên vách tường lóng lánh.
Cửu Thiên nhìn trái nhìn phải, Tiểu Hắc trên vai không biết đã lao ra khi nào, lau lau nước miếng, nhìn quanh bốn phía, một bước chân chảy ba thước dãi.
Khúc khúc khuỷu khuỷu, quanh quanh co co.
Ở trong động phủ to lớn như vậy, theo con đường đầy thủy tinh vỡ nát đi lên phía trước khoảng chừng một nén hương, cuối cùng Cửu Thiên cũng thấy được một bàn đá cao khoảng chừng một người.
Bên trong ánh sáng bảy màu lấp lánh, có một quyển sách lẳng lặng nằm ở đó.
Bàn đá ở phía trước có một quầng sáng, Đông mập đi đến trước quầng sáng, nói với Cửu Thiên: "Đến đây đi, chính là chỗ này. Đứng ở trước quần sáng, dùng đạo chi lực của cậu mở quyển sách ra. Vậy thì cậu có thể tu hành, nhớ kỹ, cậu chỉ có thời gian ba ngày. Hãy nhớ đừng tập trung nhập định quá, ta sợ rằng đến lúc đó công pháp của cậu không luyện thành được, ngược lại còn khiến mình bị nội thương. Vậy thì Đăng Thiên Cửu Nạn thì ngươi lại càng không thể nào vượt qua được."
Cửu Thiên đứng trước quầng sáng, vươn tay nói: "Không thể xuyên qua quầng sáng phải không?"
Đông mập gật đầu nói: "Đúng vậy, một khi cơ thể cậu xuyên qua quầng sáng, hoặc là lấy được Đạo Tàng Quyển khỏi bàn đá, lập tức sẽ khiến trận pháp khởi động, phong kín nơi này hoàn toàn. Nhỡ ký, phải ngưng tụ đạo chi lực thành sợi, xuyên qua quần sáng, từng chút từng chút mở sách, lúc bắt đầu có lẽ sẽ rất khó, chịu khó thử vài lần...
Đông mập còn chưa nói xong, đã thấy Cửu Thiên đứng thẳng bất động, nhanh chóng lật dở quyển sách đặt trên bàn đá.
Tức khắc, Đông mập trợn trắng mắt, nuốt hết những lời còn lại vào trong bụng.
Cử Thiên lên tiếng hỏi: "Sau đó thì sao? Cứ như vậy thôi sao?"
Đông mập không nói một lời, đi tới một bên, chẳng buồn nói chuyện với Cửu Thiên.
Ở cạnh một người như biến thái hoàn toàn không giống người này, thật sự đả kích người quá.
Cho dù tu vi của Đông mập còn cao hơn so với Cửu Thiên, nhưng ông ta vẫn cảm thấy thiên phú này của Cửu Thiên thật sự là quá đáng.
Khí võ song tu, thật sự là mạnh vậy sao?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất