"Da ta!" 

Cửu Thiên ôm quyền chắp tay, trên mặt nở nụ cười. 

Đạo Tàng Quyển mà hắn tìm kiếm bấy lâu, cuối cùng cũng có thể chính thức xem rồi. 

Đông mập chậm rãi đứng dậy, nói với Cửu Thiên: "Đến đây đi, Cửu Thiên. Muốn xem Đạo Tàng Quyển thì đi theo tôi. 

Đông mập đi xuống dưới chân núi, Cửu Thiên vội vàng đứng dậy đuổi theo. 

Dưới ánh nhìn chăm chú của đại trưởng lão Lương Long, bóng dáng hai người dần biến mất trong rừng núi. 

Đại trưởng lão Lương Long lắc đầu khế cười không ngừng, phủi tay ném nhẫn Cửu Tiêu lên bàn. 

Ông ta cũng không có hứng thú gì với chiếc nhẫn này, đưa tay nâng bát rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm. 

Rõ ràng chỉ là một ngụm rượu vào bụng, gương mặt đại trưởng lão Lương Long lại đỏ bừng. 

"Rượu vẫn mạnh như vậy, không uống được mà!" 

Lương Long vội vàng buông bát rượu xuống, liên tục lắc đầu. 

Chợt, bên tai một cơn gió thổi qua, thần sắc Lương Long tức khắc thay đổi. 

"Lương Long, nhiều năm như vậy rồi, ông vẫn không biết uống rượu!" 

Giọng nói theo gió mà đến, khiến Lương Long tức khắc kinh ngạc sững sờ. Một tay ném trường thương bên cạnh lên. 

"Lão gia hỏa! Có phải lão hay không, ra đây!" 

Lương Long hét ầm lên. 

Ngay sau đó, một bóng dáng theo gió xuất hiện. 

Chắp hai tay sau lưng, người đến là một lão giả. 

Hai tròng mắt nhắm chặt, khóe môi lão giả còn treo nụ cười tươi. 

Tuy rằng ông ta không mở mắt, lại như thể có thể thấy hết tất cả. 

Nếu giờ phút này Cửu Thiên còn ở đây, chỉ sợ có thể nhận ra lão giả này là ai. 

Đây đúng là lão giả năm đó Cửu Thiên gặp trong đô thành, người bảo vệ kho vũ khí của đế quốc. 

Năm đó, Cửu Thiên ở trong kho vũ khí, nhận được một thanh kiếm Vô Danh. 

"Quả nhiên là ông, tên mù thối tha, nhiều năm như vậy lão đã đi đâu. Sao lại rảnh rỗi đến nơi này của tôi!" 

Lương Long rõ ràng là có quen biết lão giả, tức giận nói một câu, sau đó liền cắm trường thương xuống đất, lần nữa ngồi xuống. 

Lão giả chậm rãi đến gần nói: "Không có chuyện gì tất nhiên tôi sẽ không tới. Lương Lòng à, đây là lần bao nhiêu ông niết bàn rồi?" 

Lương Long nói: "Không biết, không nhớ nữa. Mỗi một lần niết bàn tôi đều loại trừ những mảnh thần hồn nhỏ không quan trọng. Đời này, tôi mới hơn hai mươi tuổi mà thôi." 

Lão giả cười nói: "Thì ra là thế. Tôi đây thật sự là phải cảm tạ ông, vì ông đã không vứt mảnh kí ức nhỏ liên quan đến tôi. Lương Long, thời cơ đến rồi!" 

Lương Long nghe thấy lời lão giả, nhíu mày nói: "Khi nào thì tới? Sao lão vẫn nói chuyện thần thần bí bí như vậy. Không thể nói rõ một lần được hay sao?" 

Lão giả vươn một ngón tay, ở trên bàn nhẹ nhàng khắc ra một chữ thiên, sau đó lại nói tiếp: "Thời cơ tới rồi. 

Lương Long nhìn chữ thiên, lại nhìn lão giả. Bất chợt, biểu cảm trên mặt trở nên ngưng trọng, cuối cùng cả cơ thể kích động mà run rẩy. 

Ông ta vươn tay túm lấy quần áo lão giả nói: "Lão mù, lão nói thật chứ? Chúng ta đã chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có kết quả sao? Là ai, là ai có thể kế thừa y bát của chủ nhân?" 

Lão giả khẽ cười nói: "Ông nói là ai, vừa rồi ông còn nói chuyện với cậu ta đó. Ông cũng tàn nhẫn lắm, Đăng Thiên Cửu Nạn, một nạn cũng không giảm, thập tử vô sinh. Nếu tôi không xuất hiện, có phải ông định để chúng ta chờ thêm một ngàn năm nữa!" 

Lương Long tức khắc há to miệng, lắp bắp nói: "Cửu... Cửu Thiên!" 

Lão giả gật mạnh đầu, Lương Long nuốt một ngụm nước miếng, ngay sau đó cất tiếng cười to. 

"Tôi biết rồi, khí vận là ở Cửu Tiêu. Tôi không hề chờ sai, là ở ngay Cửu Tiêu!" 

Lương Long cười ầm lên, chấn động núi rừng, quẩn quanh trong trời đất. 

Cửu Thiên và Đông mập đã hoàn toàn đi sâu vào trong núi rừng quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng Lương Long. Cửu Thiên cười nói: "Cũng chỉ là một chiếc nhẫn tạm thời giao cho ông ta giữ hộ. Như vậy mà đã vui vẻ thế sao?" 

Đông mập lắc đầu nói: "Chỉ sợ không phải chuyện của nhẫn. Đại trưởng lão này, không phải là người ham quyền thế. Nếu trong lòng ông ta có ham muốn quyền lực, bây giờ sợ rằng ông ta đã không còn là đại trưởng lão của Cửu Tiêu môn nữa, mà là khai sơn tổ sư của Thần Hoàng môn. 

Cửu Thiên nói: "Vậy thì vì sao ông ta lại muốn làm khó tôi. Đăng Thiên Cửu Nạn, nghe ra đã không thấy dễ dàng. Xem ra lại phải một lần nữa dùng mạng để cược." 

Đông mập nghe vậy chợt dừng bước chân, nhìn về phía Cửu Thiên nói: "Cửu Thiên, đầu tiên tôi phải xin lỗi cậu" 

Cửu Thiên xua tay nói: "Không cần phải nói, tôi biết. Đây cũng là việc tôi muốn làm, còn là nhất định phải làm." 

Đông mập lắc đầu nói: "Không, tôi cần phải nói một câu xin lỗi với cậu. Tôi để cậu tới Hỗn Độn, có một mục đích rất rõ ràng, chính là để cậu vượt Đăng Thiên Cửu Nạn một lần. Nhưng tôi không ngờ tới, lần này đại trưởng lão lại không có nể mặt như vậy, thế mà một nạn cũng không giảm." 

Cửu Thiên cười nói: "Giảm hay không cũng như nhau thôi. Nếu muốn cho tôi vượt qua, cho dù là trăm ngàn khó khăn, cũng có cách. Không muốn cho tôi qua, thì chỉ cần một ải thì nhất định phải chết. Không có gì khác nhau!" 

Lời Cửu Thiên khiến Đông mập ngây ngẩn cả người. 

Một lúc lâu, Đông mập mới thở dài nói: "Cậu nói rất đúng. Là tôi ngây thơ, Cửu Thiên à, năm đó sự phụ của cậu chưa từng vượt Đăng Thiên Cửu Nạn, cho nên Thần Hoàng nhất mạch hoàn toàn không phục. Nếu không phải Tố Thu giúp đỡ, sư phụ của cậu đã để nhẫn lại núi Thần Hoàng rồi. Bây giờ cậu lại tới Thần Hoàng nhất mạch. Nếu cậu cũng không vượt qua được khảo nghiệm, Thần Hoàng nhất mạch vẫn sẽ không hề tôn kính vị trí tông chủ. Cứ tiếp tục như vậy thì càng đi càng xa rồi, Thần Hoàng Cửu Tiêu, một thể đồng tông. Nếu muốn đoàn kết thì nhất định phải có một người phi thường, nhận được sự tôn kính từ cả hai bên, sau đó dẫn dắt Cửu Tiêu môn lấy lại sĩ khí, giết vào lại hư không." 

Cửu Thiên cười nói: "Ông cảm thấy tôi là người kia sao?" 

Đông mập nói: "Bây giờ xem ra, chỉ có thể là cậu. Đương nhiên, nếu cậu chết rồi, tôi sẽ để Phong Tuấn Kiệt thử một chút" 

Cửu Thiên hạ hạ cười ra tiếng: "Quả nhiên là ông đã chuẩn bị bằng cả hai tay, không chậm trễ chút nào. Ông nói rất đúng, thời kỳ không bình thường, thì phải làm điều không bình thường. Đừng lo như vậy. Đôi khi, có qua ải hay không cũng không quá quan trọng. Mấu chốt là thực lực của mình, có thể giành được sự tôn kính của bọn họ. Tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy. Có thể qua bao nhiêu ải thì được bấy nhiêu đi. Thật sự không được, tôi còn không thể chạy hay sao?" 

Đông mập ngây ngẩn cả người, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới từ trong miệng Cửu Thiên lại thốt ra chữ chạy này. 

Tiếng cười của Cửu Thiên không giảm đi, chỉ lên phía trước nói: "Sắp tới rồi đúng không. Rốt cuộc Đạo Tàng Quyển ở đâu?" 

Đông mập vội vàng hoàn hồn, thu lại vẻ kinh ngạc của mình. Chỉ vào đằng trước nói: "Chỉ ở phía trước cách đó không xa. Cửu Thiên, lát nữa cậu phải cẩn thận một chút, nơi cất giữ công pháp của Thần Hoàng nhất mạch chúng ta có rất nhiều cấm chế. Một khi bước nhầm, chính là vạn kiếp bất phục. Cậu đi theo tôi, nhớ kỹ đừng có xằng bậy." 

Đang nói, Cửu Thiên liền nhìn thấy phía trước xuất hiện một vực núi. 

Lưu thủy phi kiếm, anh đào bay múa. 

Trên vách đá có hai chữ to. 

"Thiên Vực!" 

eyJpdiI6IkpUQWR0T1c0WGZHeHU0R05pbjkzYmc9PSIsInZhbHVlIjoiRlNSbDlKeEd4Z2FtdVdVQ3Eyb0IrZzllXC94NTBmdzhvYUxNeVNTYk5wdjJySDIyUVI0SzZGMkl1bVBUeEpHMUQ5NldOMHFOZVlvRDNjSHR5TW1vSHBLVXNrZE1KNkdOVnU0dDNWWTZ0bFkxMFVXcjVcL1RhNysyT0dNZEg3NnR1OUJPM0wyK2dkODE3aGM4WDVkZWRmajV6NktWQkVkVE55QVBcL1g0ajJPVVBEYjYzM2czdVRtMlp1MUQ2SFk5MlZUZExpbk9JSFBuZXM5aHNzd2xibmJ6czJzUVwvYlhGZHVoNmNYOWttUVdcL1NnZ0dPSnlBNFhGK2RPbUg2K1UzREFoa3dIaVJQS3JyZ3d6TWdTKzhkamhmNVlGR3RneDhiRXNUQlJHdU1ObFFhcFNaWTVEY2VZM3N1U1NBaGtDQmhRXC84Tm56MmVmamloUDhYWis1M0dNYWE4MENpdUZcL0R4ZDE4NGpYXC9ENno2a0NqeGhKWGxSenV4NFg0R2c2TTI5WHJNRU40SjVPUHRHUkozWTEzSlpuQlFRdTlVQzJab1doMTVDN2lIOVczZEdnPSIsIm1hYyI6ImI3MzkxNWM0ZmJmZjNmNTVhMDBhODMyNTViMDFmY2E3NTY2MzlkNjA0ZTZjYzVkMWJjZWI4NTE1ZTkzY2RiZWMifQ==
eyJpdiI6Imx6RGVKQkVLU0lscHFzXC9PMkF1RkJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkU1TGpOT2JYZmRXTUtjNzhVVWlOTXFHSFN3dmhIdytpSHhVeEgyTUl5U25ka1BjYWtkMXN6dXFnZ2Y0bHI5cW1WMGliZzBqaEgyclpha0JuVEQ2NW1kbXNYd2VJY1VVSituRDhISEFQbEJIMTZGc3lMMHhqUnViV1ZMT1g1ZG1Gb1d3ZW1KU0x0eDZpVG5rbUVHRGlmV3ZmSTVHbDRNMTlGUWorS3p1SHNHOFRZb3YrWVljdnVFZ2FWQWRBOXRxMFdyek9ldEhuS2Y3M3pGcmVYXC8zakxqbFVTSUVVdW11WEt2aXI1RTNkNlNLVVhxekQ2MndaVzBsSm1qeE0xOEV0IiwibWFjIjoiODM5YzllZThiNjEyZmMxMjQ1NDYyMTVlZTE3OGFjMGJkN2ViZDVjMjJlMWMwZGMyZDMyNWI4NTM3MTE5OTdiZiJ9

Đông mập chỉ vào vách đá nói: "Tới rồi, chính là nơi này.

Ads
';
Advertisement
x