Sau núi, tơ liễu đầy trời, hương hoa thơm ngào ngạt. 

Bàn đá, ghế đá, chén trà bằng đá. 

Người kia, thương kia, nụ cười kia. 

Phi thân hạ xuống đất, trước mặt Cửu Thiên xuất hiện một bóng người. 

Khuôn mặt anh tuấn, thoạt nhìn tuổi tác mới chỉ khoảng hai mươi. Quần áo giản dị, chân đi đất. 

Mày như kiếm, tóc bạc tung bay. 

Mắt như mũi thương, có hơi lạnh lùng. 

Người này thoạt nhìn có vẻ rất trẻ, nhưng lại khiến người ta cảm giác là người hiểu rõ thế sự, không dính bụi trần, đã trải qua hồng trần vạn trượng. 

Trong đôi mắt lại có vẻ chất chứa tang thương. 

Cửu Thiên không đoán ra được tuổi tác của người này, đối với một vài cao thủ tu vi cao mà nói. 

Chỉ nhìn bề ngoài thì không chuẩn xác được. 

Có một vài cao thủ, thậm chỉ có thể tự thay đổi vẻ ngoài của mình. 

Ví như Cửu Thiên vậy, cũng có công pháp này. 

Ví như quốc chủ nước Đan Thánh, rõ ràng lớn tuổi hơn bất kỳ ai, nhưng thoạt nhìn chỉ như đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi. 

Loại sở thích buồn nôn này, cho đến bây giờ Cửu Thiên cũng không dám nhiều lời hỏi quốc chủ nước Đan Thánh. 

Dựa theo cách nói của Hàn Liên sư huynh, hơn phân nửa là vì quốc chủ Đan Thánh cảm thấy trẻ con thì đi đến đâu cũng không mất tiền. 

Còn có một vài ý nghĩ tà ác như có thể được phụ nữ bế lên gì đó, Cửu Thiên cũng không muốn nhắc đến lắm. 

Máu tươi trên người nhanh chóng thu lại, miệng vết thương nhanh chóng khép lại như ban đầu, Cửu Thiên chậm rãi tiến lên. 

Tám vị trưởng lão thử một chưởng vẫn không thể giết chết Cửu Thiên như trước. 

Lúc trước Long đồ ma vương cũng cảm thấy lực lượng của mình mạnh hơn Cửu Thiên rất nhiều, để giết được Cửu Thiên là chuyện dễ như trở bàn tay. 

Kết quả Cửu Thiên khiến cho Long Đồ ma vương biết được cái gì gọi là lực sinh mệnh biến thái. 

Hiện giờ, những trưởng lão này, cuối cùng cũng hiểu ra rồi. 

Cơ thể Cửu Thiên bây giờ mạnh mẽ hơn khi đó rất nhiều. Cho nên nhận một chưởng của tám vị trưởng lão, Cửu Thiên vẫn giữ dáng vẻ sinh long hoạt hổ. 

Chẳng qua canh khí đã hao mất hơn một nửa mà thôi, cái này với Cửu Thiên mà nói, cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. 

Ai bảo tốc độ khôi phục của hắn nhanh hơn người bình thường quá nhiều chứ. 

Chút canh khí này chỉ cần ngồi uống một ly trà, có lẽ đã hồi phục lại rồi. 

Cửu Thiên đi tới bên người nam tử kia, ôm quyền chắp tay, lên tiếng hỏi: "Xin hỏi đại trưởng lão ở đâu. 

Nam tử ngẩng đầu liếc nhìn Cửu Thiên một cái, cười nói: "Rất biết lễ nghĩa. Vì sao người biết lễ nghĩa như vậy, lại làm ra chuyện đánh giết một đường lên núi Cửu Tiêu chứ" 

Cửu Thiên trả lời: "Không có cách nào khác, cản trở nhiều quá. Nên không thể không chạy nhanh một chút. Còn bảo giết lên núi Cửu Tiêu, chưa giết một người nào cả. Ngay cả những người muốn giết chết tôi!" 

Nam tử hiểu ra gật đầu, nói với Cửu Thiên: "Như thế là tốt. Vậy tôi có thể nói với cậu thêm vài câu. Đại trưởng lão cậu muốn tìm chính là tôi, tại hạ Lương Long, Thần Hoàng nhất mạch, đại trưởng lão chủ sự" 

Nói rồi Lương Long vươn tay mình ra. 

Trên ngón trỏ tay phải, có một chiếc nhẫn, bên trên viết hai chữ Hỏa Tiêu. 

Cửu Thiên lập tức nở nụ cười: "Thì ra là trưởng lão Hỏa Tiêu. 

Lương Long gật đầu nói: "Nói một chút đi, không ngại cực khổ chạy tới nơi tránh nạn, náo loạn ở Thần Hoàng nhất mạch của tôi, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Là cố ý khoe khoang vũ lực sao? Hay là có chuyện gì, nhất định phải nhờ đến tôi ra tay trợ giúp? Cứ nói trước đi, nếu là việc sau. Cậu có thể quay về luôn đi. Tôi không ra tay đã nhiều năm rồi. Cho dù là năm đó khi chiến đấu với ma tu, cũng chưa từng giao chiến nhiều. Cái danh hiệu Niết Bàn Võ Thánh cũng chỉ là trò cười mà thôi. Đừng có tin là thật!" 

Cửu Thiên nghe vậy, hơi sửng sốt. 

Niết Bàn Võ Thánh, tên này nghe có hơi quen. 

Ngay lập tức, Cửu Thiên nghĩ tới. Đây còn không phải là cường giả số một thiên hạ trong lời của tiên sinh kể chuyện khi còn nhỏ hay sao? 

Chúa tể sinh tử trong truyền thuyết, trăm năm một niết bàn, Niết Bàn Võ Thánh bất tử bất diệt kia sao? 

Ánh mắt Cửu Thiên cũng hơi thay đổi một chút, thanh danh này còn vang dội hơn cả Càn Khôn song thánh của sư phụ hắn. 

Thế cho nên, ở một thành phố nhỏ bé như Cửu Long, thuộc châu Đông Hoa của nước Võ Đỉnh, với danh xưng Niết Bàn Võ Thánh cũng như sấm đánh bên tai. 

Cửu Thiên nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng hỏi: "Ngài thật sự là Niết Bàn Võ Thánh sao?" 

Lương Long nhếch miệng cười nói: "Con người của tôi không thích khoác lác, thanh danh gì đó, đều là vật ngoài thân. Không sai, tôi chính là Niết Bàn Võ Thánh, cậu đã từng nghe nói đó!" 

Nói xong, Lương Long đắc ý nở nụ cười. 

Giờ phút này thoạt nhìn, hoàn toàn không phải đại trưởng lão Thần Hoàng nhất mạch trong tưởng tượng của Cửu Thiên, cơ trí mạnh mẽ, đa mưu túc trí. 

Mà giống với hắn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thích nhất là khoe mẽ ở khắp mọi nơi. 

Ví như Hàn Liên sư huynh. 

Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Cửu Thiên vừa định tiếp tục hỏi. 

Lại có vài luồng sáng hạ xuống, là tám vị trưởng lão cuối cùng cũng đuổi theo. 

Sau khi bọn họ hạ xuống đất, đều đồng loạt dùng đủ loại ánh mắt nhìn về phía Cửu Thiên. 

Có kinh ngạc, có tán thưởng, có căm thù, còn có tâm trạng phức tạp. 

Khí thế trên người mấy vị trưởng lão đều không hề thu lại, vừa hạ xuống đất đã khiến cho cây cối bốn phía nghiêng lệch về một phía. 

Đất đá hoa cỏ dưới chân lần lượt đóng băng, rồi hóa thành bột mịn, tan đi không thấy. 

Lương Long thấy một màn như vậy, tươi cười trên mặt thoáng chốc thu lại. Quay đầu nhìn về phía tám vị trưởng lão nói: "Các ngươi tới làm gì? Cũng để cho người ta chạy qua đây rồi, còn đuổi theo nữa thì có tác dụng gì sao? Đừng có nói, hỏi đến các người thì hãy nói, cứ đứng ở một bên đi!" 

Rõ ràng, đại trưởng lão Lương Long ở trong Thần Hoàng nhất mạch thuộc bậc chí tôn. 

Lương Long vừa thốt lên, những trưởng lão khác đến rằm cũng không dám đánh, tất cả đều ngoan ngoãn đứng một bên, không dám nhiều lời. 

Quay đầu, Lương Long tiếp tục nhìn về phía Cửu Thiên nói: "Được, mọi người đều đã đến đông đủ, có gì muốn nói, vậy nói nhanh đi. Ta rất bận, đừng có quấy rầy thời gian ăn không ngồi rồi của ta. Cậu cũng thấy đấy, hôm nay nếu cậu không nói ra được gì cả, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu. Điều cậu nói tiếp theo đây, sẽ quyết định vận mệnh hôm nay của cậu." 

Lương Long vừa nói vừa nở nụ cười. 

Ông ta chỉ cần cười, thần thái nghiêm túc kia đã chẳng còn sót lại chút nào. 

Cửu Thiên gật đầu nói: "Đúng là có việc. Ta đại diện cho Cửu Tiêu nhất mạch mà đến, muốn nói một việc với Thần Hoàng nhất mạch. Cần sự trợ giúp đắc lực của Thần Hoàng nhất mạch!" 

Cửu Thiên còn chưa nói xong, cửu trưởng lão đã lớn tiếng quát lên: "Nằm mơ đi!" 

Lương Long quay đầu, ánh mắt sắc bén liếc cửu trưởng lão một cái nói: "Ngươi có quyền lên tiếng sao?" 

eyJpdiI6InRmWFVuZW1jZUhpWWhMdUdPMm84ZFE9PSIsInZhbHVlIjoiK0hldlBCcFpXZ3I2b0FqblJ6aEd5clVhbEpESlJNMTVqS2YxTEc2SE1qYmg4RDRwZTF1MXpQR0VxbkJaUkNQWWxXZHdWa0pvWnd5Q3FqbzBsdUxQbG5GSWlHMmIxbldOK3YwdkhnRFRcL1B0Y1JOMkJ0OVdCejRFcEIxYmR4eXRWNCswcHdTMmJKSXdPTml0RkJcL0lLWVo5RTlrV09BTVFBSTR5djNFXC9PSXU3eTF2ZCtPbDQ2a2VUS2ZvUmIydkhTXC91ays5dXROQ2JROFNPbDEwdUdYczBodWRrbUNPdDZsR2E4UDhmYXZNSzNuODBidXVESm80RHAxK1RVTk1DUkxXWkNlMjIxV2xkTGlXWCtpTVl1TG5oSlROMCtQVDhJRDdBeDBWQjRIUmJaOVMwZ0NaQnlNa0lQOHM5bzVJMERTSldpTXJVMk43UlZ1R0tRN3huUnE4dz09IiwibWFjIjoiMWY2OTM4Y2E1Mzk5ZDNkMzhjODdkNTgwMzhjOGUxZmY1YjE2OGIzOTZjOWVjMzdkNjczN2ZhYWEwM2VhZTM4OCJ9
eyJpdiI6IlFKYSt0UFlvSTdrQ3dkbmN0V3lieFE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9mUUxwQUJ3Z2hkS1Bid1puOXdCRTE0eEg4Mk5GNWpCa0k1cWxTVWU0YUdrVkFQZGp6dFc0TjBHM3kwaDFGQjVtbUQrT1VON0JaWjZoMk45VTN6Q0JzQWxRTVwvVytuUEk4bUxnRytcL2VJaG12RGNqeDU5VzdzRjhQR3lDa0I2dnpxRWdrNXhvQndEbXk4V1l0aEpkTGN0OEVnRWx1Snp3K3MzRnBrYlFvNWVYZFwvT0Y1bjFnNmYra2xOWVpDTmdZUzdPcE5iZnFUODRZS3dWM1piQ09pU1wveDNOWUlqME9kWnNBOWJTNUNhWVMxM3VrUjFiQ1RjV3ZqblVzXC91dHpYOTBOOVZvN0E5djJpaUNiK3NCaXVPQ2RxY2FnRmFcL0dMSGFqUXp6eng5Z29JWTNtdW1GVGZpMGFhZFR2SEQ3TnhnK1BjeVJWY2xGQksyU0hRMFgxcUk1R1N0UTdIVjRyTDhyMUwxZHBoXC9tWUJJUmxHajNUcDNMeFMyYzdGOHJFNU9qK2g5SThVdTdqVTBzb0V4eWJiT0hHbFZTN1k5N1ZGNldkTERYN1ZOb0dhZFhMNmFkakpBM1B5RVVSN0t6R3dDTXR2YUlzM25mbTRPOG1kcHB3XC9HRStqNXQyZDk1bGZPTzZZcUdLeTZqa005eVlDV3VJTUZNamxpcEVnMXhaR3pwR0J3K3R4TGFPMmh2Q0drU3J2UzVuY2tQR3JjUjNMRFhaOGRiemkrSFVDckxcL0FweGlCaWNXaTE4ODlVVmx6M01Iand6Q2ZXaTVHWW14WmRKVUoxZzhlZHlLOTJiYkgzVXQ2TlJnM0dYVFZcL01KQk1nK0NhdktFWFFTY0FEMUJiTmkyMm00eXVveFdZUW5BOGVFbEFPdmxyY3d3TTdiNjZ3eTB4a2xza0l6VWoxS2xtSTF2cXZ4NjJhNG1qaWNvSFNnYlwvN0dMS1NtUFVaR2dUZkhHb2ZcL1JITlZtVUhxd3VPV2NGc3E2UVE3SUs4bHhIajh0a3NzUE5xdVAzbFcxSlhQMHdlM2daQzRGU3pVRmpGMEorQWh3TTNiTWdnZVVVXC8zd3dOb2wyTHNOaEVQYXgyREFiSWUzQTd1djl5SmM0elZXU0Z2V0JJenF1V1RSSmpYTkRobG5QYzIwRk95TzVwejBYNjZtR0cxUm5Ed0M5TUZGYXRjTUhQRnVyaUlud0pVaVwvK2hBeDdSQkdDT3V4MGN6YUZFWUdZUU9EWXFrU3o0ZytvVGtNTng0PSIsIm1hYyI6ImY2ODdlNDdiNjE0ZDIzNmY5Nzg4NmRjN2ViNDBmYTc2ZGQzMzViODBiN2E3ZDliZmE4MTQwNzEwYjA2MmQ4NjAifQ==

Cửu Thiên nghe vậy cũng cười, vươn tay, sau đó nhẹ nhàng miết một cái, để lộ ra nhẫn Cửu Tiêu của mình, nói: "Thời kỳ phi thường, không thể làm việc tầm thường. Thời gian không còn nhiều, tôi cũng chẳng nề hà. Tất nhiên tôi có thể đại diện cho Cửu Tiêu nhất mạch. Vậy thì còn phải xem lựa chọn của đại trưởng lão!"

Ads
';
Advertisement
x