Nước Võ Đỉnh, đô thành.
Cổng thành như núi, thủy tinh khảm đất, tượng Võ Hoàng nứt vỡ.
Đô thành của hiện nay nhìn trông dường như có hơi khác với lúc bình thường.
Cổng thành đóng chặt, hàn khí bắn tung tóe, ngay cả biển ở ngoài thành cũng biến thành một vùng băng cứng.
Trong lịch sử của nước Võ Đỉnh, cũng chưa từng xảy ra chuyện như này.
Rốt cuộc phải thời tiết như nào mới có thể khiến biển bên ngoài thành biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Hoặc nói, đây không phải do thời tiết, mà bị người khác đóng băng.
Trên bầu trời ở ngoài thành, hai luồng ánh sáng xẹt qua.
Bóng dáng của Cửu Thiên và xe ngựa một trước một sau xuất hiện.
Gió lạnh lẽo thổi bay tà áo và tóc của Cửu Thiên.
Cửu Thiên hơi nheo mắt lại, nhìn về phía bên dưới.
“Trở về rồi, cuối cùng cũng trở về rồi. Cửu Thiên sư đệ, Huyễn Tâm. Lát nữa trực tiếp tới Hàn gia bọn ta, để bọn ta chiêu đãi mọi người một phen. Nhất định phải mở tiệc lớn, tẩy trần cho chúng ta. Nam Cung huynh, anh thích mỹ nữ không? Nhìn trúng ai, cứ nói với tôi, tôi lo cho!”
Hàn Liên cà trớn nói, đi ra từ trong xe ngựa.
Đám người đại sư huynh cũng đi ra. Nam Cung Lê chưa từng tới nước Võ Đỉnh nên đã nhìn xung quanh.
Nhìn tường thành và biển hộ thành lấp lánh ánh sáng băng tinh, hắn ta cười nói: “Anh Cửu Thiên. Nước Võ Đỉnh của các người nhìn trông khá lạnh.
Cửu Thiên khẽ đáp: “Không bình thường. Đô thành, không phải như này
Ngay lập tức, Cửu Thiên nhìn về phía hai vị hoàng tử Tần Cảnh, Tần Thiên đi theo mọi người ra ngoài.
Nếu nói người ở đây ai quen thuộc nhất với đô thành, vậy nhất định là hai vị hoàng tử này.
Ánh mắt của Tần Cảnh thái tử lập lòe, lắc đầu nói: “Không đúng, đô thành chưa trước chưa từng biến thành như này. Hơn nữa, cho dù thời tiết thật sự có thay đổi, bức tượng của Võ Hoàng, ai dám biến nó thành như này chứ!”
Tần Thiên hoàng tử nói tiếp: “Xảy ra chuyện rồi. Các người nhìn, vậy mà không ai ra khỏi thành, ngay cả cổng thành cũng đóng chặt. Đô thành nhất định đã xảy ra chuyện.
Suy nghĩ của hai người giống như những gì Cửu Thiên nghĩ.
Lập tức, Cửu Thiên dẫn mọi người bay về phía cổng thành.
Vừa đáp xuống, mọi người bèn cảm nhận được một cỗ hàn khí ập tới.
Tần Thiên, Tần Cảnh tu vi yếu nhất, cả người run rẩy vì lạnh.
Cửu Thiên đưa tay sờ lớp băng cứng trên cổng thành, sau đó gương mặt trở nên lạnh lẽo.
“Là đạo vực. Không phải là võ tôn bình thường, là cường giả cực hạn”
Đông mập luôn không lên tiếng cúi đầu liếc nhìn, cũng nói: “Không sai, là cường giả cực hạn. Còn là một người phụ nữ già rất không biết xấu hổ.
Trên mặt Đông mập dấy lên vẻ căm ghét, rõ ràng ông ta đã đoán được là ai.
Cửu Thiên đẩy cửa thành to đùng của nước Võ Đỉnh ra, ngay lập tức cái đập vào mắt là băng tuyết cả thành.
Ở bên đường, người chết cóng nhiều vô số kể.
Hài cốt cũng không ai xử lý, cứ vứt ở bên đường.
Bóng người lác đác cũng co ở dưới mái nhà run rẩy.
Đô thành phồn hoa không thấy nữa, thay vào đó là một vùng đất chết bị băng tuyết bao trùm.
Đám người Cửu Thiên vừa đi vài bước, lập tức trên bầu trời có mấy con tuyết điều đáp xuống.
Đôi cánh màu lam băng giá, dài ba trượng, đầu ngẩng cao.
Trên tuyết điều có người đàn ông ngồi khoanh chân, tay cầm trường cung, trên người mặc áo giáp băng tinh.
Đôi mắt băng tinh đó, nhìn một cái thì biết không phải người của nước Võ Đỉnh.
“Nước Bắc Thần!”
Cửu Thiên lạnh lùng lên tiếng.
Mấy người đàn ông kéo cung nhắm vào đám người Cửu Thiên, người đàn ông cầm đầu đanh giọng nói: “Tiện dân nước Võ Đỉnh thấp hèn, quỳ xuống!”
Cửu Thiên lạnh lùng nhìn những người này, từ từ nói: “Các người là người của nước Bắc Thần!”
Người đàn ông cười khinh thường, nói: "Có chút kiến thức đấy. Nếu đã biết thì mau quỳ xuống xin tha đi. Nước Võ Đỉnh các người rất nhanh sẽ trở thành lãnh thổ của nước Bắc Thần chúng tôi, những tiện dân như các người, nếu không biểu thị một chút tôn kính đối với chúng tôi, các người sẽ giống như những cái xác kia, mãi mãi nằm ở đây!”
Hàn Liên sư huynh thật sự không nghe nổi nữa, trực tiếp đứng ra, lớn giọng nói: “Những người của nước Bắc Thần như các người, đầu óc bị úng cứt à. Bày tỏ sự tôn kính với các người ư? Nằm mơ!”
Đám người Hàn Vĩnh Tường đều lặng lẽ rút binh khí ra.
Tuy Nam Cung Lệ vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng hình như sắp đánh nhau rồi, hắn cũng lấy binh khí của mình ra.
Người đàn ông bị Hàn Liên sư huynh dùng từ ngữ thô tục nói cho, sắc mặt rất khó coi.
Hắn ta chĩa mũi tên về phía Cửu Thiên, nói: “Lại là một đám tiện dân không biết sống chết, các người có thể đi chết rồi.”
Người đàn ông nói xong thì phất tay.
Lập tức mũi tên được bắn ra!
Mấy mũi tên màu lam băng mang theo ánh sáng thủy tinh chói mắt công kích về phía đám người Cửu Thiên.
Cửu Thiên bất động, đám người Hàn Liên sư huynh đang định ra tay. Nhưng ngay sau đó, một bóng người lướt qua, tất cả mũi tên đều biến mất.
Khi mọi người nhìn kỹ mới phát hiện tất cả các mũi tên.
Bao gồm mũi tên còn chưa bắn ra trên tay của mấy người đàn ông, tất cả đều rơi vào trong tay Thập Tam.
“Chủ nhân”
Thập Tam đứng ở đằng sau Cửu Thiên, bình tĩnh lên tiếng.
Tuy chỉ nói hai chữ đơn giản nhưng Cửu Thiên đã từ trong lời nói của Thập Tam, nghe ra ý hỏi.
“Giết!”
Cửu Thiên thản nhiên nói.
Cửu Thiên nói xong thì cất bước đi về phía trước.
Mấy người đàn ông đang sững sờ tại sao mũi tên trong tay mình đột nhiên biến mất.
Đi theo bọn họ thì nhìn thấy Cửu Thiên cất bước đi.
Bọn họ muốn giải phóng canh kình ngăn cản Cửu Thiên, nhưng ngay sau đó, bọn họ lại nhìn thấy máu của mình phun ra từ trong cổ họng.
Động tác của Thập Tam nhanh và có lực, gần như chỉ trong nháy mắt, mấy người đàn ông ngã ra đất.
Cửu Thiên cũng lười liếc nhìn bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.
Mọi người ở đằng sau thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Cửu Thiên cũng không dám lên tiếng.
Mấy người đàn ông vừa ngã xuống đất, cả thành trì bỗng vang lên tiếng rít chói tai.
Đông mập cười thành tiếng, nói: “Đúng là phương thức thông báo của nước Bắc Thần. Cửu Thiên, cậu đã giết người của bọn họ, bọn họ rất nhanh sẽ tập trung qua đây. Cửu Thiên nói: “Tới đúng lúc. Chỉ sợ bọn họ không tới”
Còn chưa nói hết câu, trên bầu trời, bắt đầu xuất hiện tuyết điểu thành bày.
Trên mỗi một con tuyết điểu đều có võ giả của nước Bắc Thần đang ngồi.
Cửu Thiên chỉ ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, thu hồi ánh mắt.
Những tên cặn bã này, tới bao nhiêu đi nữa cũng không có tác dụng.
Cửu Thiên rảo bước đi vào trong đô thành, hắn theo bản năng cảm nhận được đầu sỏ của tất cả chuyện này ở trong nội thành của đô thành. Hơn nữa, đối phương rất có khả năng đã để ý hắn.
Sau đó, trên bầu trời, tất cả tuyết điểu lao xuống.
Tiểu Hắc ở trên vai Cửu Thiên nhảy lên, đám người Hàn Liên sư huynh bỗng giết ra.
Cửu Thiên tiếp tục đi về phía trước, ai muốn ngăn cản đường của hắn, đều bị Tiểu Hắc và Thập Tam trực tiếp xé tan.
Ngẩng đầu, Cửu Thiên nhìn về đằng xa, từ từ lên tiếng: “Tên khốn của nước Bắc Thần, ra đây đánh một trận, đồ yếu xìu!”
“Cửu Thiên, cậu cuối cùng cũng trở về rồi! Hôm nay, tôi muốn cậu nợ máu trả bằng máu!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất