Một ngày sau, hư không mênh mông. 

Lê tông chủ lần nữa triệu hồi tất cả thú hoang, dẫn mọi người nhanh chóng rời khỏi nước Phượng Vân. 

Lần này, không chỉ đám người Cửu Thiên ngồi trên long quy, người của nước Phượng Vân vậy mà cũng đi theo ngồi trên lưng của một con phượng hoàng. 

Tới mức quốc chủ của nước Phượng Vân và các võ giả đó vào khoảnh khắc nhìn thấy phượng hoàng cúi đầu trước bọn họ thì dọa tới mức sắp nhũn chân. 

Sau khi ngồi lên lưng phượng hoàng thì người nào người nấy không ngừng lẩm bẩm cái gì đó trong miệng, giống như đang cầu xin sự tha thứ của phượng hoàng đại thần. 

Lê tông chủ cũng tốt bụng, không muốn người chiếm chỗ này đều chết trong tay ma tu, vậy nên mới dẫn những người này đi. 

Theo Lê tông chủ thấy, vùng đất Bắc Cương chắc chắn phải loạn. 

Nước nhỏ như nước Phượng Vân, chỉ cần có một ma tu hơi lợi hại tới thì nhất định sinh linh đồ thán. 

Dân thường trong nước, Lê tông chủ không thể đưa đi. Thú hoang có nhiều, có to hơn nữa cũng có giới hạn. Vậy nên chỉ có thể chọn một số người có tu vi khá mạnh ngồi trên lưng phượng hoàng. 

Đồng thời, cũng có thể mang kim chủ trên người có nhiều dược liệu và bảo vật đi. 

Đây cũng là cách khi hết cách, thiên hạ sắp rơi vào loạn thế, cường giả mới có tư cách sống sót. 

Lúc như này, mạng người bình đẳng gì đó đều là lời giả dối. 

Cái duy nhất có thể tin, chỉ có lực lượng của mình. 

Rời khỏi nước Phượng Vân, mọi người tiếp tục lũ lượt đi về phía hư không. 

Trên lưng long quy, Cửu Thiên ngồi ở đằng trước, trọng kiếm Vô Phong để ở trên chân, Cửu Thiên đang không ngừng truyền lực lượng vào trong trọng kiếm Vô Phong. 

Thần binh đều phải nuôi. 

Trọng kiếm Vô Phong đi theo Cửu Thiên thời gian dài như vậy, tất cả cấu tạo, mọi thứ của nó, Cửu Thiên đều rất rành. 

Nhưng Cửu Thiên không có cách dưỡng ra kiếm linh của trọng kiếm Vô Phong. 

Thần binh phải có khí linh, tại sao Cửu Long Huyền Cung Tháp mạnh như vậy, ở mức độ nào đó, chính là vì tồn tại của khí linh như Lão Cửu. 

Với thực lực hiện nay của Cửu Thiên, khi sử dụng tiếp trọng kiếm Vô Phong không có vấn đề. 

Nhưng nếu Cửu Thiên bắt đầu từ bây giờ không chú ý ôn dưỡng trọng kiếm Vô Phong thì đợi tới sau này, khi Cửu Thiên có một ngày đột phá tới cực hạn. 

Khả năng trọng kiếm Vô Phong sẽ không theo kịp bước chân của Cửu Thiên. Mà Cửu Thiên tuyệt đối không cho phép chuyện như này xảy ra. 

Hô hấp, thu nạp. 

Cửu Thiên đang điều chỉnh khí tức của mình, khiến trạng thái của mình ở trạng thái hoàn mỹ nhất, đồng thời sẽ không dẫn tới áp chế của thiên địa. Hắn cần quen với cảm giác này, nếu không hôm nào chiến đấu, không khống chế được lực lượng, áp chế của thiên địa đột nhiên xuất hiện, vậy hắn rắc rối to. 

Phải biết, không phải lần nào cũng có gương Hạo Khí Trừ Ma giúp hắn che đậy khí tức. 

Nếu lúc này có người nhìn kỹ trọng kiếm Vô Phong trên chân Cửu Thiên cũng có thể nhìn thấy trọng kiếm Vô Phong vậy mà cũng đang phập phồng nhẹ. 

Thân kiếm thật sự giống như vật sống, bắt đầu hô hấp cùng với Cửu Thiên. 

Cửu Thiên không ngừng dùng sinh linh đại đạo ôn dưỡng trọng kiếm Vô Phong, tay còn cầm ngọc nguyên lực, cách này là Lão Cửu dạy hắn. 

Chỉ cần kiên trì làm như này mỗi ngày, chắc không cần bao lâu thì có thể triệt để ôn dưỡng ra kiếm linh. 

“Cửu Thiên, tới thử cái này. Xem có ngon không?” 

Ở đằng sau bỗng truyền tới âm thanh. 

Cửu Thiên quay đầu nhìn, đập vào mắt là bóng dáng của Huyễn Tâm. 

Tay cô ta bê một bát canh thịt, trên mặt nở nụ cười đắc ý, đưa cho Cửu Thiên. 

Cửu Thiên nhận lấy nồi canh thịt, cười nói: “Cô nấu ư? Cô còn biết nấu canh à?” 

Huyễn Tầm cười nói: “Đó là đương nhiên. Tôi học cái gì cũng nhanh. Đây là canh thịt dược thiện cổ đại, cậu nếm thử xem, có ngon không, nếu ngon tôi nấu cho cậu ăn mỗi ngày. Để cậu sớm ngày bước vào cực hạn!” 

Cửu Thiên mỉm cười lắc đầu, nếu uống canh có thể đột phá tới cực hạn, vậy cường giả cực hạn trong thiên hạ chắc nhiều như nước sông Đà. 

Khẽ nhấp một ngụm canh, Cửu Thiên bỗng cảm thấy lưỡi của mình bị ngược đãi. 

Cả gương mặt đều xanh lè, mùi vị này rất kỳ quặc. 

Cửu Thiên là nửa luyện khí sĩ, vậy mà không thể nói ra thứ trong canh thịt này. 

Uống một ngụm, Cửu Thiên bèn cảm thấy lưỡi kim cang bất toại của mình cũng sắp biến mất. 

Đâu đây phải là canh thịt, rõ ràng là thuốc độc giết người không đền mạng. 

Cửu Thiên nhìn Huyễn Tâm đầy vẻ kỳ dị, nhớp mắt. 

Huyễn Tâm dường như không hiểu biểu cảm của Cửu Thiên, còn hỏi với vẻ mặt mong chờ: “Ngon không?” 

Cửu Thiên hít thở sâu một hơi, cố nở nụ cười, nói: “Ngon. Dược lực quá nhiều, không bằng chia cho đám Hàn Liên sư huynh một ít đi. Bây giờ thực lực của bọn họ uống cái này, chắc chắn sẽ gia tăng” 

Huyễn Tâm cười nói: “Thích thì tốt. Cậu nói chia thì chia. Bây giờ tôi cầm đi cho bọn họ!” 

Cửu Thiên vội vàng đưa cái nồi canh cho Huyễn Tâm. 

Hàn Liên sư huynh, cho huynh cũng trải nghiệm nỗi đau khổ của sư đệ. 

Dõi theo Huyễn Tầm rời đi, lúc này Cửu Thiên mới thở phào. 

Ở bên cạnh, Nam Cung Lệ đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên huynh, anh lẽ nào không nhìn ra Huyễn Tâm cô nương có ý với anh sao?” 

Cửu Thiên thở dài một tiếng, nói: “Tôi biết. 

Nam Cung Lệ nhíu mày nói: “Sau đó thì sao? Anh đừng nói với tôi, anh không thích cô ấy nha. Cô nương này không tệ. 

Cửu Thiên cười nói: “Không phải không thích. Là tôi thật sự không có tâm tư” 

Nam Cung Lệ lắc đầu nói: “Cửu Thiên huynh, anh như vậy không được đâu. Tuy Linh Bối cô nương đi rồi, nhưng anh cũng không thể thật sự từ nay về sau ở một mình được. Nếu tôi là anh thì mau chóng thu Huyễn Tầm này. Đàn ông năm thê bảy thiếp rất là bình thường. Đợi ngày nào đó, anh tìm được Linh Bối trở về, để cô ấy làm vợ cả không phải được rồi hay sao. 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Để sau rồi tính” 

Nam Cung Lệ nhíu mày, lại ghé sát Cửu Thiên hơn, nói: “Cửu Thiên huynh. Có một số lúc, có một số chuyện có thể làm, có một số chuyện buộc phải làm. Huyễn Tầm này là con gái của Ngự Thú trai. Nếu anh lấy cô ấy thì đồng nghĩa hoàn toàn lôi kéo được Ngự Thú trai, từ nay về sau, bất luận Lê tông chủ có còn hay không, Ngự Thú trai đều sẽ đứng về phía anh. Huống chi, Huyễn Tâm cô nương cũng có ý với anh, đây là chuyện chỉ có lợi thôi, tại sao không làm?” 

Cửu Thiên liếc nhìn Nam Cung Lệ, không nói gì cả. 

Nam Cung Lệ vỗ vai của Cửu Thiên, nói: “Lẽ nào anh không phát hiện, thật ra Lê tông chủ cũng muốn trở thành người nhà với anh à? Từ từ suy nghĩ, nếu là tôi, tôi chắc chắn làm” 

Cửu Thiên nói: “Đó là vì anh xuất thân trong hoàng thất, loại liên hôn chính trị này đối với anh mà nói, không tính là gì. Nhưng tôi không được.” 

eyJpdiI6Ik5oY2JlNnFWeXV6N2NFMmlraENUY3c9PSIsInZhbHVlIjoiZFQxVzFrWmlJekdTcFRObzVOMUE5aFlqY1pza2xTMUx1RCtXN1UxV00xYkQrYW1WNW1yYnhjQWkya1k4MXFEUnQxMXVyXC9KTkloSDZaQmpmdnpGMGdlMDFYaWVUT3dGbG8wYjRZUlFhQjArSGs3NUFtS0paRHUxUFlZdUNmSUhqSHJmdVhnWFwvNU1qeWNKR0hxeGhpTVdjcndCSzNxZUFFNmh5dFFHZmxBSG9mSFc2TGtpblRaYnFic2JBR2ZiUnVMQ3BBQUtCaHhCMElaeE14cjNUWWxKYTR2K3d2UDVhU2M0MHZpeTZZWmtaWHN1cFpkYkdHVFlVaGZGOWUwU1RhUWhCQlRwTjFpVGpZeWhadkIwdWtHVDh1TU9KaVwvWkRGUG45UDBDWmxrWG5CWkY3ZW8wanE1aFBybDJIVm83XC8zRGtCTnlhS3c5VGdvRmNFclFUR29QQlMxWGZYU2lnNlpLc2hkOGRHY093aFN1M1ZGeE5nYnNWXC80WkkzNEl3TWpxWlwvUE1UN3U3Z3dKNWFRbGJ2Y3NNQ1h3UTdqdmVlWWFNUHRFck9YZ0FkTktPUVorYmQzTHdheXpNdTRpSFg2T3FON3huQ1JNOXMxQUxveDRMMVd6c296cURCaHhTVGFySXF0YThxRlhxMWdDMEcwdVlnd2p5bjc5bmFIc1wvNFRcL2lNVFVxZFZnWmR5ckhlN0tadHJwcHhEZ3RoeGV3ZHM0dEdcL2V4SlwvMms0ODhndDVQR3BCWEZYZHFhMzBpZWJBdnJNMlluckpDMlVDNnZOQnhHWGJRZGc9PSIsIm1hYyI6Ijg1NjY2NGNlMDBiNWM2MWJlYTA3OTkyOWY4YjNmZWQ1YzExYjIxZDUyZDY3ZDEwYmZmNzliNmU4YTMwMmJiM2YifQ==
eyJpdiI6IkUxSVk5MEtYRDhmNzlSUE5malBPWFE9PSIsInZhbHVlIjoid1wvSGJcL3RkdXNQV2NEQlNGcStmNUt1VmlIZXI0YWROdENmQUNvWisxaVl0b1hPZkJXRGpMUTBjMW9tMDdDRnBPNkZ6NDNjU3JuVThPMitcL21WdlAxK1o2QmFNMThqeGY1KzFmS0QwQ2l2T3UzQ09DNzgxQitpYU8rMDczNW1tTVFyMWNPVWV5TlA0QVVRS3RNTzlETUd3NUtiWkRPOW5wbE0yS00rVnQzemllZTlvVXNzU3dCZTBYcmxUcEl0YWFxdHRJQ1Z4ODdXN3V1cWpnT243SE5kQythb2VlWk9JVXBaT3dIYTVXQ0FGVlVOd1E5dXNEbnMwV1ZUT05pOFdkNGJiZUFTZVQxVEsxdzZcL1Nnb1lFeHc4RlFRTDZVcUlXVFM2Yjh0WjB1QVwvNGJHUWVzT0NMWjZidXIxS0VXaFpwaUYzVHdUeHplTENSclp4anI0U1BaOUE9PSIsIm1hYyI6ImI2MTNmYzBmNmRiOTI4YzRkMDY2NDQ0ZWZjMjI0NWNlZjQ3OWQ3MGZhNDJiM2Y4NWVhYzlhN2U5NDk5OTc4ODcifQ==

Ở đằng sau, đám người Hàn Liên sư huynh cũng vây qua, nhìn đằng xa, liên tục thốt lên: “Đây chính là bờ bên kia của hư không trong truyền thuyết!”

Ads
';
Advertisement
x