Ngọc Hoa Hiên là một nơi phong nhã, yên tĩnh của nước Kình Thiên, 

Cửu Thiên và những người khác ngồi trên xe ngựa, chậm rãi dừng lại trước của Ngọc Hoa Hiên. 

Tòa nhà trông giống như những bông hoa đang nở rộ, vô cùng sặc sỡ, vô cùng to, có vẻ khá tốt. 

Ở trước cửa, Tứ hoàng tử Nam Cung Phi đã đợi rất lâu. 

Hắn ta cung kính đứng ở cửa, nhìn thấy Cửu Thiên xuống xe, vội vàng quỳ xuống, làm ghế ngồi hình người cho Cửu Thiên. 

Tấm lưng rộng rãi để cho Hàn Liên sư huynh và những người khác bước qua. 

Hàn Liên sư huynh mỉm cười, nhìn Nam Cung Phi đang chậm rãi bò dậy, nói: "Tứ hoàng tử, không phải anh rất lợi hại sao? Tại sao bây giờ lại chuyển từ dáng vẻ kiêu ngạo sang cung kính như vậy, để người khác chế nhạo!” 

Nam Cung Phi nghe thấy Hàn Liên nói vậy, không hề đỏ mặt, còn mỉm cười trả lời: “Bởi vì thật sự không biết các vị là bạn tốt của Dạ đường chủ. Nếu như tôi biết, chắc chắn sẽ tiếp đãi long trọng, không dám nói nửa lời xằng bậy. Mong các vị lượng thứ, tha thứ cho sự lỗ mãng trong khoảng thời gian này của tôi” 

“Dạ đường chủ?” 

Linh Bối và mấy người khác lại kinh ngạc nhìn Cửu Thiên. 

Danh xưng này nghe có vẻ rất tốt! 

Cửu Thiên thờ ơ nói: “Nam Cung Phi, tôi bảo anh tìm một con hẻm nhỏ vắng vẻ để đợi tôi, tại sao anh lại chọn nơi này. Bên trong không phải đang có một đống người mai phục, đợi chúng tôi đi vào đó chứ!” 

Nam Cung Phi đột nhiên run lẩy bẩy, cúi càng thấp, nói: “Tôi không dám làm chuyện như thế này đâu, Dạ đường chủ uy danh như vậy, sao tôi có thể làm ra chuyện tự tìm đường chết như thế chứ. Tôi đã bao tất cả nơi này, những người không có phận sự đã rời đi hết, yên ắng chờ Dạ đường chủ đến 

Cửu Thiên nói: “Vậy thì tốt.” 

Rất nhanh, Cửu Thiên đã dẫn Linh Bối và những người khác đi vào trong Ngọc Hoa Hiền. 

Dây leo mọc khắp nơi, hoa biến thành bàn ghế. 

Cách bài trí ở đây khiến Cửu Thiên nhớ đến nước Linh. Chỉ là hoa và dây leo ở đây không có linh tính như ở nước Linh. 

Tùy tiện tìm một chỗ bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, lúc này Nam Cung Phi vỗ tay. 

Lập tức có một nhóm phụ nữ xinh đẹp xuất hiện, bắt đầu nhảy múa. 

Các món ăn cũng được dọn lên, sơn hào hải vị, gan rồng mật phượng. 

Hàn Liên và những người khác suýt nữa chảy nước miếng, cười nói: “Đi theo Cửu....Dạ đường chủ đúng là rất tốt!” 

Hàn Liên suýt nữa lỡ lời, bị đại sư huynh ở bên cạnh lấy miếng thịt rồng nhét vào miệng. 

Cửu Thiên chỉ vào những người này nói: “Không phải anh nói những người không có phận sự đều rời đi rồi sao?” 

Nam Cung Phi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cửu Thiên, sau đó bắt đầu lớn tiếng khóc lóc: “Dạ đường chủ, thuộc hạ có mắt như mù, đắc tội với bạn tốt của Dạ đường chủ, vô cùng sợ hãi và lo lắng. Chỉ mời mấy ca vũ nữ, sắp xếp một vài món ngon, muốn đền tội. Tôi biết rất rõ lần này mình hành động thô lỗ, nhưng đây cũng là mệnh lệnh của đường chủ chúng tôi, không còn cách nào khác. Mong Dạ đường chủ cho tôi một con đường sống!” 

Nam Cung Phi khóc nức nở, giống như sẽ bị giết chết ngay lập tức. 

Hàn Liên và những người khác đều nhìn Cửu Thiên, bọn họ thật sự không ăn nổi nữa. 

Cho dù là ai khi ăn cơm mà có một người quỳ trên mặt đất, khóc lóc ở trước mặt, cũng không muốn ăn nữa. 

Bọn họ cũng không phải là người chết đi đang ăn cống phẩm, cảnh tượng này nhìn không được may mắn. 

Vẻ mặt Cửu Thiên vẫn như thường, không vì Nam Cung Phi khóc lóc thảm thiết mà động lòng thương cảm. 

Hắn quá hiểu những ma tu này, vì để giữ được tính mạng, khóc đã là gì, bọn họ còn làm những chuyện mất mặt hơn. 

Đối với bọn họ, khóc chỉ là một thủ đoạn thôi. 

Cửu Thiên cầm đũa lên, lặng lẽ ăn. 

Cửu Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy những người mà hắn muốn nhìn thấy. 

Nam Cung Phi thấy Cửu Thiên không có động tĩnh gì, đột nhiên lấy ra một con dao. 

Sắc mặt Hàn Liên và những người khác đột nhiên trở nên lạnh lùng, tay ai cũng cầm vào binh khí của mình. 

Nam Cung Phi đột nhiên chặt đứt cánh tay trái của mình, máu tươi bắn tung tóe, sắc mặt tái nhợt. 

Nam Cung Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Dạ đường chủ. Tôi đã chặt đứng một cánh tay để tự trừng phạt mình, mong Dạ đường chủ tha tội!” 

Tàn nhẫn và quyết đoán như vậy, không hổ danh là người xuất sắc trong ma tu. 

Cửu Thiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta nói: “Như vậy là xong rồi sao?” 

Đôi môi Nam Cung Phi run rẩy nói: “Mong Dạ đường chủ ra chỉ thị. Tôi tự biết mình đã làm sai, đáng bị trừng phạt. Nhưng mong Dạ đường chủ nể mặt đường chủ của chúng tôi, cũng nể tình bây giờ tôi vẫn còn nhiệm vụ phải thực hiện, thực sự không thể chết được, tha cho tôi một lần!” 

Cửu Thiên đột nhiên bật cười, nhỏ giọng nói: "Tha cho anh? Tôi không có suy nghĩ này. Anh có biết không? Người anh muốn giành là người phụ nữ của tôi!” 

Nói xong, Cửu Thiên đột nhiên hất tay. 

Ngay sau đó, những người phụ nữ đang nhảy múa đều kêu thảm thiết. 

Trên người bọn họ đột nhiên có một ngọn lửa. 

Những sợi ma khí đen kịt từ trên người bọn họ tràn ra ngoài, Hàn Liên và những người khác kinh ngạc hét lên: “Ma tu!” 

Cửu Thiên nhìn chằm chằm vào mặt Nam Cung Phi nói: “Anh nghĩ tôi là thằng ngốc hả? Tôi không nhìn ra sự sắp xếp của anh sao?” 

Sắc mặt Nam Cung Phi đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, hắn ta đang định đứng dậy, trong mắt Cửu Thiên lại lóe sáng. 

Ngay sau đó, Nam Cung Phi lại hóa đá ngay tại chỗ. 

Cửu Thiên lại giậm chân, bên trong Ngọc Hoa Hiên vang lên những tiếng kêu thảm thiết. 

Dường như có rất nhiều người đã bị thiêu cháy, tiếng nổ của ngọn lửa vang lên liên tục. 

Nhất niệm thành hỏa, thiêu đốt tất cả. 

Đám ma tu cấp bậc thấp này thậm chí còn không có tư cách khiến cửu Thiên phải đứng dậy, ra tay đối phó. Trực tiếp bị đốt thành tro 

Hàn Liên và những người khác hoàn toàn chết lặng. 

Linh Bối kinh ngạc nói: “Bọn họ đều là ma tu?” 

Cửu Thiên cười, gật đầu nói: “Đúng vậy. Bây giờ có lẽ mọi người cũng biết ở nước Kình Thiên nguy hiểm đến mức nào rồi đúng không” 

Nói xong, Cửu Thiên đột nhiên phóng một luồng canh khí ra bên ngoài. 

canh khí nổ tung giữa không trung, chữ giết lóe lên, rực rỡ giống như pháo hoa. 

Đột nhiên, bên ngoài cũng vang lên tiếng vũ khí va chạm với nhau. 

Sau đó, mấy bóng đen đột nhiên từ trong gió lao ra, biến thành một vòng cung vô cùng đẹp, đáp xuống trước mặt Cửu Thiên và những người khác. 

Bang, bang, bang, bang! 

Những âm thanh liên tục vang lên, sau đó một nhóm người có hình dáng khác nhau cầm vũ khí khống chế những người ở trên mặt đất. Đồng thời cao giọng nói với Cửu Thiên: “Bẩm đường chủ, đã bắt được tất cả những kẻ đang theo dõi người. 

Linh Bối nhìn những người đang bị khống chế, đột nhiên kinh ngạc hét lên: “Em từng gặp bọn họ. Bọn họ không phải là người của nước Võ Đỉnh sao?” 

Cửu Thiên đi đến gần nói: “Không, bọn họ là người của nước Đan Thánh, đi theo mọi người cả quãng đường.” 

Hàn Liên và những người khác bị những sự việc xảy ra liên tiếp làm cho hoàn toàn sững sờ. 

Tóm lại, bây giờ bọn họ không nói được gì, mở to mắt nhìn tất cả mọi thứ. 

Điều duy nhất bọn họ biết chính là hình như Cửu Thiên có địa vị rất cao. 

Nhìn mấy tên thuộc hạ của hắn, dường như ai cũng rất lợi hại. Nhưng tại sao trông có vẻ đều giống ma tu? 

Lẽ nào.... 

Mấy tên luyện khí sĩ đang bị khống chế, đều nhìn chằm chằm vào Nam Cung Phi. 

eyJpdiI6IkNMRDd4T0FZQnl4NkxXXC9GeStjS09nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlkyY0dFRHhJSlpNZ0xHZkZ2SFZkWE9zaWROZkZuVGtvR2pwMjR2bWNSdkVWeVBaUDFhUHlhMXlINitYV2dFZWhlSEg4WWVaQm5XMzkyZzFkOEV3WmJUK293MW5NaFwveWZ5WmxXUzFrbnlzQzYzellBY0IrK0pnNFVhS1ZvZFBteFY1Z2k5RkhON0FjMnpxSVArd01nVHRZMFgzYzBHQ1Jya3NGNGZRaU5lcWR3XC81Z0dZWDZ5R1UxNVwvQ09XQWl3RG1EQVFBQUo3bHc4eUNCODdXQ2dBNzhGaUlUWFwvcUhjWnlrYVY3eE1FSVVjZ1pBYkxYUmttMHFFQ3ZZV0FIUlVhaVBNR2Rua0hJS0RWcUlBVXVKd2pFa1JWTmtSWkFuSDEwQzlaa284RUdXdDZVU1dJdGFjaEZ1WXRTODFGNUp6VnRVaDU2aFwvNlBLNkJYVlhVQmdEMmxxS3JrZ0lcL01VallwdVwvak0zdm5OOHllUmNYTlNGem1IeFY5Vlk0ZlwvNmVVS0Jodyt3eXBRV0lpeG5yR0FRcDJcL08zU3VyVjZZNU9DazQ0M0NBdTYzZmdLWSs2ZFdtaWNRQ1g1azlhU2FMZTd1R3FIYThUTXZMcWVxeGZhWDA3S2ZRVHBIeTdyZFBta0h5THRGWkRSYmk1cDd4N3FrSkVOeVdMZlNUbzBpcXZOMEFMRDVaXC8za296M1Y4KzkrdW52SHpJdWgxZE9ZdjQzRm5FSU15SGdqbWdnUmJEamZvNnM3Q1BOVXlqOTdjOFVyQlwvaUxqOTJTcnJOcXBCZlA1Wk96VDdaak90eDJ4dGJjVStrMlV6bXlmSFwvQkhsMlgrcFwvVlg5VitVM1BTVWwxMnlaMVgrSkczanpabFV2RnZ3bEVtcU9tZXFYNFNHc0h2NVdJYVRHSnhaYz0iLCJtYWMiOiJiMDYxNjJkYjY1ZmQxY2M0NzhhNDZkNWZmNWU1NzBlNTkzYWQ3YWQyZDFkZWU1MjgyMTU4YmIzNTYzZDk4MzI2In0=
eyJpdiI6IkFJZ2x3VlNpS3Fqb2RSVkcxMFYwV2c9PSIsInZhbHVlIjoiQ0R3OXpRbHcyVU9YTGpyNVh6XC9oWExlODhjajJHZW91Uld2Y3RNK3RBWTdDMGZoUWZyQ1wvd1wvd1dpdTFicW1vcXNsaWNGVjJOUTVUNEhiZTRnM2sxMituQUw4UGR5MEt1TFluWVhCeHUxS3I3TUY3SVhGeEc1SU1sN1wvcXlLd3dlMzFWY1BZQU9zZnEyNkR6QUhQeFpFQXVxYkpDOXpYMWthVlZPVzVxdkpSSEdyTDYrR1BaeEVRejBlZE5Fb1cyenYxWHZcL3c3QTBJeDlQVTdCbXVJUWZnPT0iLCJtYWMiOiI2YWJkNDhiNmNjMmY5NjdjOTE1NmY3ZGFiNmZiMjUxZjFlZjc2OWU4ZjMzNWE4ZmEyOGNiN2NjNWM3NmI1MjI4In0=

Tên luyện khí sĩ này hình như có chút hiểu nhầm!

Ads
';
Advertisement
x