Hàn Liên vừa nói vừa đi lên, dường như muốn tách Linh Bối và Cửu Thiên ra. 

Đột nhiên Cửu Thiên nở một nụ cười đầy ẩn ý với Hàn Liên. Nụ cười của hắn khiến Hàn Liên sững sờ. 

Cánh tay duỗi ra giữa không trung, Hàn Liên trợn tròn mắt nhìn Cửu Thiên nói: “Không đúng, nụ cười này của cậu tôi đã từng nhìn thấy. Mẹ nó, đồ khốn, cậu chính là Cửu Thiên sư đệ. Haha, Cửu Thiên sư đệ, đệ dám lừa ta!” 

Cơ mặt của Cửu Thiên đột nhiên vặn vẹo biến hóa, lộ ra khuôn mặt thật của mình. 

Sau đó, Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh, đại sư huynh đều kinh ngạc, há hốc mồm, trợn tròn mắt: “Cửu Thiên sư đệ!” 

“Đúng là đệ rồi!” 

“Haha, Cửu Thiên sư đệ!” 

Ba người đi lên, dang hai tay về phía Cửu Thiên. 

Cửu Thiên buông Linh Bối ra, ôm các vị sư huynh. 

Giây phút này, tình cảm sư huynh sư đệ được thể hiện một cách trọn vẹn. 

Hàn Liên sư huynh đi lên đánh giá Cửu Thiên, cười to nói: "Cửu Thiên sư đệ, công pháp Vạn Tượng Vô Hình này của đệ tốt hơn huynh nhiều. Quả nhiên không hổ là sư đệ ruột của ta. Xem ra sau này sư huynh phải lăn lộn cùng với đệ!” 

Đại sư huynh quay một vòng nhìn Cửu Thiên nói: “Hơi thở mạnh mẽ, cơ thể cường tráng. Cửu Thiên sư đệ, đệ sống rất tốt đó. Linh Bối sư muội nói với chúng ta đệ đang gặp nguy hiểm, khó có thể thoát thân. Lúc đó, thật sự khiến chúng ta vô cùng lo lắng. Bây giờ xem ra, những thứ này chỉ là trở ngại nhỏ mà thôi. 

Cửu Thiên cười nói: “Tất cả những gì không đánh bại được đệ, đều trở thành sức mạnh khiến đệ mạnh mẽ hơn. Các vị sư huynh, đệ sống rất tốt. 

Cửu Thiên quay đầu, dịu dàng vuốt ve má Linh Bối nói: “Xin lỗi, làm em lo lắng rồi. 

Lúc này, Linh Bối đã lau sạch nước mắt, nín khóc, mỉm cười nói: “Em biết, anh sẽ không có chuyện gì mà. Ngô Tân sự phụ, Thập Tam, ông nội của anh và những người khác đều 

tin anh sẽ không xảy ra chuyện. 

Cửu Thiên cười nói: “Anh sẽ không khiến em thất vọng, không bao giờ!” 

Linh Bối lại vùi đầu vào ngực Cửu Thiên. 

Hàn Liên sư huynh khế họ hai tiếng nói: “Cửu Thiên sư đệ, huynh biết hai người tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng vẫn nên dè dặt một chút. Hay là chúng ta ra ngoài trước, để thời gian cho hai người quấn lấy nhau? Một nén hưng có đủ không?” 

Cửu Thiên lườm Hàn Liên sư huynh nói: “Ít nhất phải mấy canh giờ. Được rồi, chúng ta ra ngoài trước. Tìm một nơi ở bên ngoài rồi trò chuyện, ở đây nhiều người phức tạp, không tiện nói chuyện. Còn nữa, bây giờ đệ tên là Dạ Ảnh, mọi người đừng lỡ mồm đó. 

Hàn Liên xua tay: “Biết, biết rồi. Sư phụ của đệ nói với chúng ta rồi. Bất diệt thánh lệnh, đệ đang bị thánh giả trong thiên hạ truy nã. 

Cửu Thiên sững sờ, nói: “Cái gì? Thánh giả trong thiên hạ truy nã?” 

Hàn Liên kinh ngạc nói: “Bản thân đệ cũng không biết à? Sư phụ đệ nói, quốc chủ nước Đan Thánh, Bất Diệt Thánh giả ra bất diệt thánh lệnh, yêu cầu tất cả thánh giả trong thiên hạ đều đi tìm đệ. Ông ấy nhận được tin tức này từ trong thiên hạ chi đạo. Hai ngày trước còn đặc biệt căn dặn chúng ta, nếu gặp đệ, nhất định không được nói tên của đê." 

Cửu Thiên sửng sốt, đứng yên tại chỗ, không nói nên lời, hắn chỉ biết mình bị tất cả ma tu truy nã, nhưng không biết, hóa ra quốc chủ của nước Đan Thanh còn ra Bất diệt thành lệnh để bắt giữ hắn. 

Đây đúng là bị mai phục khắp nơi, tứ bề khốn đốn. 

Nhưng nghĩ lại, nợ nhiều cũng không cần phải lo lắng, rận nhiều cũng không ngứa. 

Dù sao đều là bị truy nã, thêm một vài người cũng thế. 

Vấn đề là hắn có thể gặp được những thánh giả kia không. 

Cửu Thiên ổn định lại tâm trạng, cao giọng nói: “Vậy sư phụ của đệ và những người khác đâu? Thập Tam nữa?" 

Linh Bối ngẩng đầu lên, nói: “Đều ở trong thành. Nếu anh muốn gặp họ, bây giờ em có thể đưa anh đi gặp họ. Cửu Thiên, có phải anh đã từng gặp sư phụ anh. Hình như ông ấy 

biết anh ở đây.” 

Cửu Thiên nhướng mày nói: “Không. Anh vẫn chưa gặp sư phụ. Nhưng nếu ông ấy muốn, sẽ có cách tìm được anh” 

Cửu Thiên nhớ lại mối quan hệ giữa sư phụ và Tố Thu trưởng lão, chỉ cần bọn họ vẫn còn liên lạc với nhau, tìm được hắn thực ra không phải là chuyện khó khăn gì. 

Cửu Thiên hỏi thêm một câu: "Sư phụ của anh bây giờ thế nào? Ông ấy vẫn khỏe chứ?” 

Hàn Liên sư huynh cười nói: “Rất khỏe, rất vui vẻ. Đệ bảo Linh Bối đưa cho ông ấy đồ tốt gì vậy? Sư phụ của đệ chiết nước thuốc từ bên trong, sau khi uống tinh thần lập tức phơi phới. Đệ còn không, cho huynh một ít đi. 

Linh Bối cũng tiếp lời: “Sư phụ Ngô Tân nói tuổi thọ của ông ấy đã được khôi phục. Mặc dù sức mạnh vẫn chưa được khôi phục lại, nhưng không cần lo lắng về cái chết nữa. Lúc em đưa thuốc cho ông ấy, ông ấy khóc nức nở, liên tục nói xin lỗi anh. Cửu Thiên, sư phụ anh thật sự rất yêu anh. 

Cửu Thiên gật đầu, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng. 

Sau đó nói với Hàn Liên sư huynh: “Nói có thì cũng có, đợi có cơ hội đệ lại điều chế cho mọi người.” 

Hàn Liên sư huynh và những người khác lập tức nở nụ cười. 

Cửu Thiên xua tay nói: “Đi thôi, đi ra ngoài thôi, không nên ở đây quá lâu. 

Nói xong, Cửu Thiên dắt tay Linh Bối đi ra khỏi phòng bao, Hàn Liên và mấy người khác lập tức đi theo. 

Rất nhanh, Cửu Thiên và mấy người khác đã rời khỏi hội trường buổi đấu giá. 

Cửu Thiên tùy tiện chọn một chiếc xe ngựa của ma tu, đối phương đang định nói gì đó, Cửu Thiên chỉ lấy lệnh bài ra lắc lắc trước mặt hắn ta. 

Tên ma tu này lập tức nhường xe, còn cười xoà. 

Tên ma tu vừa lau mồ hôi trên đầu, vừa lẩm bẩm: “Người của phủ Đại hoàng tử không phải là người của phân đường 15 sao. Đó là đường của kẻ điên, mình không thể động vào” 

Trên xe ngựa, Hàn Liên sư huynh thán phục nói: “Cửu Thiên sư đệ, bây giờ đệ có thân phận gì. Huynh thấy đệ ở nước Kình Thiên rất được hoan nghênh nha, tứ hoàng tử kia gặp đệ, giống như chuột gặp mèo. Bây giờ đệ còn có thể lên xe ngựa của bất kỳ ai. Đệ đã ở bên cạnh công chúa nước Kình Thiên rồi đúng không?” 

Vừa dứt lời, Linh Bối đã lườm Hàn Liên sư huynh. 

Hàn Liên sư huynh biết mình lỡ lời, vội vàng cười hai tiếng. 

Cửu Thiên cười nói: “Còn tốt hơn cái đó, bây giờ công chúa của nước Kình Thiên gặp đệ cũng phải quỳ xuống hành lễ!” 

Sở Trực sư huynh nghiêng đầu sang, nói: “Thật hay giả đấy? Cửu Thiên sư đệ, sao đệ làm được?” 

Hàn Liên sư huynh nghi hoặc nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên sư đệ, da mặt của đệ bây giờ sắp dày bằng huynh rồi đó. Dáng vẻ khoác lác của đệ rất giống huynh năm đó!” 

Lúc này, xe ngựa đột nhiên đi chậm lại, một người đàn ông đứng chặn phía trước xe ngựa: "Tứ điện hạ có lời mời!” 

Cửu Thiên cao giọng nói: “Dẫn đường. 

Người đàn ông cúi người đáp lại, dẫn xe ngựa đi vào một con hẻm nhỏ. 

Cửu Thiên quay đầu cười với Hàn Liên sư huynh, nói: “Huynh không tin? Đợi lát nữa huynh tận mắt nhìn thấy sẽ biết thôi. 

Mắt Hàn Liên sư huynh và những người khác đều sáng lên, nhìn Cửu Thiên. 

Thực ra không phải bọn họ không tin, mà muốn để Cửu Thiên nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thôi. 

Đương nhiên có thể tận mắt nhìn thấy càng tốt. 

Mà ở bên ngoài xe ngựa, trên đường có mấy người đang ông đang vội vàng đuổi theo xe ngựa. 

Quần áo của bọn họ mặc dù không giống nhau, nhưng trên người đều có hoa văn Đan Tháp của nước Đan Thánh. 

Nhưng bọn họ cũng không phát hiện ra, phía sau bọn họ còn có một nhóm người đi theo bọn họ. 

Những người này, khuôn mặt dung tục, hình dáng khác nhau. 

eyJpdiI6IjcyT2RUMGYzdDFSQkhBSmNRY2dHblE9PSIsInZhbHVlIjoiNFRTQm5lcHZ6YnRJYjN4WmZwdWNJSk15eVgzMDVjTWlNUDhBUlV3QTdXK2YwYUZHdWFrTGtzNEpSS3MwYzBtV0x5MG0reDNRVWRCRVBSM1daUkRiOVNGOEQ0eW1VcDk1SDMzRUt0OFNsMGNcL3RRS2RLcWtNOVJ3VXZYc0pZeTA2NVpLN0trNGx2NmdaUkhVZDY3eHBZUnNDNkV5a01FMktCcGFKRVVnZ3JSS1o0UXQ1MlwvM3ZocVBsR3laZzh0Z3RHQ3RFZ1ZSWDRSemZjZG5VaDVINW9zK2dIeWtXYnlGcTFzTHZiU09hVmhVPSIsIm1hYyI6ImM1Y2MyNDgxN2I2MThlMGVhOTBlNWIwYjRkNDFmZTFlYmY1MzViOTAxYzJhMTk2ZGEwYjJlYzZjOTI3M2ExYjkifQ==
eyJpdiI6Ild6QVkxSUpLY2RORjJBdng2ZHdmSHc9PSIsInZhbHVlIjoiTG9mNnpaY0hFT3BqU3R1SDFDTk1vMVFhT0w0VmRoQzcxcTllczZcL0NcLzFCVmR4TjUrZnZyd01STUpsRHVJcEkxQU5ING5hN2gxQ3RaendERG1OUk84QXl0dzZZdTlRMDNnOTI2MUVRZGw5NCtnek41STUwb0NpSWI5UW9GblMrNGhjdmxNMGsxV1VwZUphamF3QUFXRGdIM0trNWo3aHg5Y2tQaDk3RmJDU0w1NzJhSHZueDBST0JXK3cxXC9SZExCakFzcGcxMUVma2JIMU5sR29GNEd6QUJHR2hOeU03dmNBVng3SXJueVhXVT0iLCJtYWMiOiIzYzlkMzcyOWIyN2NlOTcwMjljZTcxNDkzMjgwM2U2MWViM2JkNzM1NjVjZTg5Nzg3NTVlYmVjOGRkNjRhNDBiIn0=

“Đi theo!”

Ads
';
Advertisement
x