Thời gian như thoi đưa, nhật nguyệt giao thoa, nháy mắt đã qua mười ngày nữa. 

Trong phủ của đại hoàng tử, mỗi ngày nhân viên qua lại, không đếm hết được. Dạo này lại cộng thêm Lữ Duy dẫn không ít người về, tới mức phủ Đại hoàng tử rộng lớn cũng trở nên hơi nhiều người. 

Vốn là đường chủ, việc Cửu Thiên cần xử lý chắc rất nhiều mới đúng. 

Nhưng trên thực tế, có hai trợ thủ đặc lực như Nam Cung Lệ và Lữ Duy, cộng thêm Vũ Hoàng Yến mới tới giúp đỡ. 

Cửu Thiên hoàn toàn là một người rảnh rỗi, nhiệm vụ mỗi ngày là tu luyện và tu luyện. Chuẩn bị nghênh đón cuộc thi đấu vạn phương chư quốc sắp tới. 

Dựa theo tin tức mà Nam Cung Lệ có được, muộn nhất mấy ngày nữa thì sẽ chính thức bắt đầu. 

Bây giờ, trong cả nước Kình Thiên, đã bắt đầu thống kê người tham gia thi đấu. 

Ở cổng thành đã đặc biệt dựng rất nhiều bia đá cao trăm trượng. Tất cả người muốn tham gia thi đấu đều phải xác nhận trước tu vi của mình ở mức từ Địa Canh hoặc Ngự Khí Sư trở lên, sau đó viết tên của mình lên trên. 

Kết quả dẫn tới những bia đá này hoàn toàn không đủ, ngày nào cũng phải dựng thêm cái mới. 

Hiện nay tới cổng thành ở bốn hướng của thành Kình Thiên xem, những bia đá khắc đầy tên đó cũng coi như là một kỳ cảnh. 

Hôm nay, Cửu Thiên lại ở hậu viện nhàn rỗi uống trà. 

Bên cạnh hắn, Tiểu Hắc đang thưởng thức đồ ăn ngon của mình. 

Bây giờ ngay cả Tiểu Hắc cũng có người hầu chuyên hầu hạ nó. Mỗi ngày, Tiểu Hắc đều được người hầu tắm rửa, cho ăn đồ ăn ngon. 

Không có chuyện gì còn có thể tán tỉnh bạch long xinh đẹp nhất trong phủ của Đại hoàng tử, sống cuộc sống rất thoải mái. 

Tiếng bước chân vang lên, Cửu Thiên không cần quay đầu nhìn, cũng biết là Vũ Hoàng Yến đi tới. 

Cũng chỉ có cô ta, tiếng bước chân có nhịp như vậy, giống như giẫm lên một khúc nhạc. 

Trong tay ôm một đống giấy, Vũ Hoàng Yến đi tới bên cạnh Cửu Thiên nói: “Đường chủ, anh rất nhàn nhã nhỉ. Trong phủ nhiều việc như vậy, thậm chí còn có chuyện liên quan tới tính mạng của anh. Anh không nhọc lòng à?” 

Cửu Thiên để ly trà xuống, nói: “Cái này không phải có các người rồi hay sao? Nói đi, lại xảy ra chuyện gì rồi? 

Vũ Hoàng Yến cười nhạt nói: “Phó đường chủ Lữ Duy của anh ngày nào cũng chạy tới địa lao, anh ta đã dần dần có được lòng tin của Tĩnh Như. Tôi thấy Tĩnh Như rất nhanh sẽ tiết lộ thân phận của anh cho anh ta. Tới lúc đó, anh ta có thể sẽ đi báo cáo với bên trên. Muốn giải quyết chuyện này thì trong hai ngày này.” 

Cửu Thiên nói: “Chuyện này không phải đều nằm trong kế hoạch của hai người hay sao? Nói cứ như tôi không biết vậy” 

Vũ Hoàng Yến nhìn dáng vẻ không tim không phổi của Cửu Thiên, nói: “Địa chỉ cụ thể của những sư huynh đó của anh đã tra được rồi, cũng đúng như những người anh nghĩ. Bên cạnh bọn họ đều có người để ý. Mấy ngày trước anh không đi gặp bọn họ là quyết định vô cùng chính xác. Có điều hôm nay bọn họ định tới chỗ đấu giá đi dạo, tôi giúp anh kiếm vị trí sẵn rồi. Cũng đã tiện tay xử lý những người giám sát đó dùm anh. Anh có thể đi gặp bọn họ rồi” 

Cửu Thiên gật đầu nói: "Rất tốt. Còn gì nữa không?” 

Vũ Hoàng Yến nói tiếp: “Bên ngoài có người của Ngự Thú trai tới. Nam Cung phó đường chủ kêu tôi tới gọi anh. 

Cửu Thiên cười thành tiếng, nói: “Qua mười ngày, người của Ngự Thú trai mới tới. Tôi còn tưởng bọn họ không định tới nữa cơ!” 

Cửu Thiên đứng dậy, đi về phía ngoài. 

Tiểu Hắc nhìn Cửu Thiên lại nhìn đồ ăn bên cạnh, cuối cùng vẫn nhảy lên vai Cửu Thiên, cùng rời đi. 

Vũ Hoàng Yến mỉm cười nhìn Tiểu Hắc, dưới khăn che mặt, hơi làm mặt quỷ. 

Ở sảnh chính, khi Cửu Thiên tới thì nhìn ngay thấy một người đàn ông mặc đồ đắt tiền, nở nụ cười tươi, mặt mày cương trực đang nói chuyện vui vẻ với Nam Cung Lệ và Lữ Duy. 

Võ bào trên người thêu họa tiết vạn thú, phối hợp với khí thế ẩn mà không phát, ngưng mà không tán trên người hắn ta, nhìn một cái, khiến người ta sinh ra vài phần sợ hãi. 

Nhìn thấy Cửu Thiên đi vào, Nam Cung Lệ và Lữ Duy thức thời đứng dậy. 

Nam Cung Lệ nói với người đàn ông: “Lê Tô công tử, anh nói chuyện với Dạ Ảnh công tử đi. Chuyện của đám người Huyễn Tầm, đều do vị công tử này quyết. 

Lê Tô hơi ngạc nhiên, nói: “Lẽ nào Đại điện hạ ngài nói cũng không tính sao?” 

Nam Cung Lệ chỉ mỉm cười, không trả lời. 

Hai người rảo bước rời đi, trong sảnh chỉ còn lại Cửu Thiên và Lê Tô. 

Đánh giá trên dưới Lê Tô mấy lần, Cửu Thiên nói: “Lê Tô công tử thay mặt cho Ngự Thú trai tới sao?” 

Lê Tô cười nhạt nói: “Không sai. Chúng tôi hy vọng Lê Thuận và Huyễn Tầm có thể quay về. Chuyện của bọn họ, thật ra không có liên quan quá lớn gì tới đại điện hạ, hoặc Dạ Ảnh công tử. Đều là do quy tắc của nhà tôi không nghiêm, nếu có chỗ nào đắc tội, xin hãy lượng thứ” 

Cửu Thiên nói: “Lê Tô công tử, anh ở trong Ngự Thú trai có chức vụ gì?” 

Lê Tô nói: “Thống lĩnh vị trí chữ Chấn. Dạ Ảnh công tử hỏi cái này làm gì?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Hỏi rõ rồi mới dễ nói chuyện. Lê Tô công tử, anh có thể quay về rồi. Tôi sẽ không thả người, muốn nói chuyện, hãy kêu gia chủ hoặc trưởng lão của các người tới.” 

Sắc mặt của Lê Tô hơi thay đổi, nói: “Dạ Ảnh công tử, nói với tôi cũng giống nhau, tôi có thể thay mặt...” 

Cửu Thiên bỗng cắt ngang lời của Lê Tô, nói: “Anh không thay mặt được cái gì cả. Trở về đi, đừng để tôi đánh anh ra ngoài. 

Lê Tô nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh đi. 

Nhìn vào mắt của Cửu Thiên, Lê Tô nói: “Dạ Ảnh công tử, anh không phải thật sự muốn đối đầu với Ngự Thú trai chúng tôi chứ? Tôi trước tiên phải nhắc nhở các người một câu, như này không có lợi lộc gì đâu, nhất là ở trong nước Kình Thiên. 

Cửu Thiên cười nói: “Có lợi lộc hay không, tôi rất rõ. Anh có thể đi rồi!” 

Trong mắt Lê Tô bỗng bắt đầu có sát khí, thấp thoáng, một cỗ khí tức mạnh mẽ ngưng tụ ở trong tay hắn ta. 

Cửu Thiên nhìn hắn ta, khẽ mỉm cười, bỗng trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng. 

Ngay lập tức, cả người Lê Tô rung lên, ánh sáng trong tay tan biến, mặt mày không có huyết sắc. 

Cửu Thiên nói từng chữ: “Còn không đi, anh sẽ không đi được nữa, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi!” 

Lê Tô nghe vậy thì từ từ đứng dậy, bước chân cứng ngắc, rảo bước đi ra ngoài. 

Tuy hắn ta đã gắng sức khống chế cơ thể của mình, nhưng vẫn không tránh được tư thế chân cao chân thấp. 

Cửu Thiên dõi theo hắn ta rời đi, nở nụ cười. 

Hắn là muốn chỉnh Ngự Thú trai một chút, tội nghiệp cho Lê Tô này, cái gì cũng không hiểu thì bị dùng công pháp Đoạt Hồn. 

Đợi sau khi hắn ta quay về, chắc chắn sẽ báo chuyện này cho bên trên của Ngự Thú trai, Cửu Thiên cần hiệu quả này. 

Một cảnh tượng đại điện hạ của nước Kình Thiên không thể làm chủ, một người đàn ông thần bí biết sử dụng công pháp Đoạt Hồn. 

Cửu Thiên có thể tưởng tượng Ngự Thú trai nghe xong lời của Lê Tô sẽ có phản ứng gì. 

Hắn làm như vậy là muốn nhắc nhở Ngự Thú trai. Kêu bọn họ bắt đầu nghi ngờ tình hình của hoàng thất nước Kình Thiên. Điều bây giờ hắn có thể làm cũng chỉ có nhiêu đó. Đừng quên, đám người Tố Thu trưởng lão còn đặc biệt phái một Lữ Duy tới giám sát hắn. Hắn cũng không thể làm quá to được. Dừng đúng lúc là tốt nhất. Đợi có cơ hội, hắn sẽ ngờ Huyễn Tầm giúp hắn truyền thêm chút tin tức, bây giờ xem Ngự Thú trai có thể tin hay không, hy vọng đối phương cũng có thể thông minh một chút. 

Sau đó, đợi tới khi Lê Tô rời đi hoàn toàn, lúc này Nam Cung Lệ và Lữ Duy mới đi vào. 

Nam Cung Lệ mỉm cười nhìn Cửu Thiên, nói: “Đường chủ, anh đuổi người về rồi ư?” 

Cửu Thiên nói: “Phải. Thân phận của anh ta không đủ, không có tư cách nói chuyện với tôi. 

Lữ Duy cười nói: “Như này cũng đúng. Đường chủ có thân phận gì, có gì để nói với một tên tiểu tốt. Bắt bọn họ phái người bên trên tới 

Cửu Thiên nói: “Được rồi, tôi về trước đây. Hai người làm việc tiếp đi. 

eyJpdiI6IkpXdkRLNVYyUjhLdFpsbzFUeHY0UkE9PSIsInZhbHVlIjoiZjhFV3hcL3ZUWUkrQ3lCWWFKa1RuR0d5VzNLajBFV20rUndlYXgyajFaVGtzcHhuVDU5K3BmN0hET2NyZGtRN0VrZFJvaGR6ZUtCRGcxR2RnUzlPbDY2TDNXMDhPR0JXcmU1eDR6ckVhcjFXUDFjbzZMcGVRRHhXRlVwV1FmNjlMSnVyTGwxNEFzXC9jd0tHcWxJSG5QMzVKV3JNTWhCWUxHRHBRRU42cDBjTWdadWJKZjllb3ZEVzRyTW9oelhraDFvaWN1N2gwOWtaUFJ2WldZQjU0SjN0akJvMGxCZjR0SWdXVEVmYXl5XC9YQWZmbURCOUhVU1wvZzFhRTc0VSs3UG9UQnVjYlFwZnFHUktvVllqQTJ4eFlXUnBNRkl3dk5zYTk1ZlpZV2VOYjVaN3hmajg4YmtGY0J1RzhxSHZJXC9uYWdxOVJtbnhaNUlHNG5QTmdZWk5jRlwvUlwvWnp6UGk5ZVI5Mmo4ZWlcL3VVZHJUaE8yWHlsQU9Rc3ZwclFyZ0luYUkiLCJtYWMiOiI2NmIzYzVjZjNmOWI3ZTM1NjFhN2Y2YTUwYjJlZjA1NGQyNjA4MWIwMTFhMDAxMmUyYmViZDk0YTViNDNmMzIyIn0=
eyJpdiI6InBEMkRwbXNBZHNVUThvY3h0MzVVY0E9PSIsInZhbHVlIjoicUhcL0ZGUUR3VHg2bzdTcE5TMm8yNVJrc2tUak5WdmcxXC82Nlh4Smgra3Vkbit6M0ZURnB3YXdrZGt3aFoyREo0OUxHeFJkVFJROXFqeEpuVEZCZ1wvWE1cLzR1T3Rnc0hGYTJsYkQ0SVR5M0E0ZHlIclZESzBEQ3NcL0wwMXRaWG0zRlI0aThVZ1BlYWx1V3ZpdG5UWEk2OFFHZGx5aUlTM1BwOFczdTNNXC84bG9zVU9OQWpNUUdVK3BzeHk1UkdTK0RXTFdtbkFIWVRXOEhVVUtacGhSZEVmMGNLWDd0ZlwvY1wvd3lqYlEzVlpHeG1wRG94VHhBZ3pmQ2JZNE5GZVdzM1g4Q2duQVdtcHR2RkdpaEozWGJjOTNEWE1IXC9iVmxtcGEzd0lxSm90TG5FY3lkUlpnMVc2ZEdLNUlhdlJMWVlMZlFranJpeDdMcXJwTjhLbXBiQTZjWmsrRnZpQ1NQdWppdXFLM0VOOSt3NGVXMmZiVldUeXh0VVkwdnNZZys0OUtKbWVYQ0ZKT2M3Mmpnb0xIZmEwWGhRZz09IiwibWFjIjoiNjY1MWUwNTdkYWEwN2EyYzAxMDRlYzI3NTI0YWU0NmY2MWZmZmQ1ZTE2MWYxMjU2MTE3YzZkOGVmYjE3ZTIyZSJ9

Nam Cung Lệ gật đầu nói: “Phải. Hàng từ châu Đông Hoa, tới rồi!

Ads
';
Advertisement
x