“Đáng chết, ta sẽ không bỏ qua cái gì chứ!” 

Cửu Thiên ảo não một trận, biết sớm hắn không chuyên tâm tham ngộ rồi. 

Xem ra có lúc chuyên tâm quá cũng không phải một chuyện tốt! 

Cửu Thiên vừa nói vừa nhìn xung quanh, khi hắn nhớ ra thì rơi xuống gần đây. Nếu quay về, chắc cũng là nơi này! 

Tìm cả một vòng, Cửu Thiên cuối cùng cũng tìm được một trận pháp nhỏ, trận pháp màu đen còn được che đậy ở dưới tảng đá màu đen, thật là không dễ tìm kiếm. 

Cửu Thiên truyền lực lượng vào trong trận pháp, nhưng trận pháp lại không nhúc nhích. 

“Đáng chết, trận pháp này e rằng cần ma khí mới có thể mở ra. Phiền phức rồi. Lão Cửu, ngươi xem có thể phá trận pháp này không?” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp phóng thích lực lượng của mình thăm dò một phen, lúc này Tiểu Hắc cũng leo lên vai của Cửu Thiên, há to miệng ngáp. 

“Chủ nhân vĩ đại. Rất xin lỗi, trận pháp của ma tu, ta thực sự không rành. Ta có thể giúp người hủy nó! Nhưng nếu người kêu ta mở nó, cái này ta thật sự không làm được. Cửu Thiên trợn ngược mắt nói: “Ngươi cứ vào lúc then chốt thì không được?” 

Cửu Thiên xoay đầu nhìn bên ngoài đỉnh núi. 

Tuy không có cách quay về bằng trận pháp, vậy thì dứt khoát bay thẳng về. 

Nhìn ra xa hết tầm mắt một phen, Cửu Thiên nói: “Bây giờ ta muốn biết bên nào là hướng của nước Kình Thiên, Lão Cửu ngươi có cách không?” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp trả lời: “Chủ nhân vĩ đại, ta ngược lại có một cách” 

Cửu Thiên nói: “Nói.” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Kiến nghị của ta là bay thẳng về phía trước.” Cửu Thiên chỉ về đằng trước, nói: “Ngươi cho rằng hướng này là chính xác ư?” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Không phải. Ta chỉ là cảm thấy người cứ bay thẳng là đúng. Dù sao chỉ cần gặp được người, hỏi hướng không phải là được hay sao?” 

Cửu Thiên khẽ cười nói: “Có lý. 

Vừa dứt lời thì Cửu Thiên bay lên cao, bóng dáng biến mất ở trên đỉnh núi. 

Mà sau khi hắn bay đi xa, trong ma trì, bức tượng khổng lồ đó mang theo âm thanh ầm ầm rất lớn, rồi từ từ chui xuống lòng hồ. 

Nước trong vắt gợn sóng, mọi thứ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. 

Sau đó, ngay cả nước hồ cũng từ từ biến mất. 

Giống như dưới đất có thứ gì đó, hút hết số nước này. Chỉ để lại các loại đá vụn trong hồ. 

Chỉ nhìn một màn trước mắt, ai có thể ngờ được, nơi này từng có ma trì tiếng tăm lừng lẫy. 

Ai có thể ngờ, ở sâu trong lòng đất này, nước của ma trì lặng lẽ lưu chuyển, không biết thông tới đâu. 

Mười ngày sau. 

Núi Tứ Giới, sơn mạch số một của nước Kình Thiên. 

Núi cao không biết bao nhiêu, rừng sâu vô cùng. 

Sơn mạch trải dài vô tận, giống như rồng nằm ở đó, vắt ngang ở địa giới đông nam của nước Kình Thiên. 

Vốn dĩ, sơn mạch này không có tên là núi Tứ Giới, mà có tên sơn mạch Tử Vong. 

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, sơn mạch to như này, lại có rừng cây bạt ngàn, đương nhiên là hoa vươn của thú hoang. 

Con người một khi đi vào sẽ gặp được thú hoang mạnh mẽ khó lòng tưởng tượng. 

Người chết thì chết, người bị thương thì bị thương. Lâu dần, tiếng tăm của sơn mạch Tử Vong đã truyền hết ra. 

Còn sau này tại sao đổi thành núi Tứ Giới, cái này vẫn phải nói là công lao của Ngự Thú trai. 

Từ sau khi Ngự Thú trai tới nước Kình Thiên thì nhìn trúng sơn mạch này. 

Sau khi Ngự Thú Trai đề nghị, mấy trăm năm trước, Ngự Thú trai và hoàng thất của nước Kình Thiên bắt đầu một lần càn quét triệt để đối với sơn mạch Tử Vong. 

Lần càn quét này đã dùng tròn mười năm. 

Không ai biết quá trình càn quét rốt cuộc như nào. Bởi vì tất cả người tham gia càn quét, đều là cường giả trong cường giả. Tất cả đều giữ kín như bưng lần càn quét đó. 

Chỉ biết sau lần càn quét đó, Ngự Thú trai đã định cư ở nước Kình Thiên, sinh sôi cắm rễ, cuối cùng trở thành một trong ba đại thế lực trong thiên hạ. 

Về sau thì Ngự Thú trai, tiền trang Bát Phương và hoàng thất của nước Kình Thiên đã cùng thương nghị. 

Ở trong sơn mạch xây dựng bốn cửa lớn. Hơn nữa mời thánh giả số một của tiền trang Bát Phương – Bát Phương Tiền Thánh thi triển thần thông vô thượng ở bốn cửa lớn, để lại lực lượng mạnh mẽ. Cùng với lực lượng thiên địa mạnh mẽ của nước Kình Thiên hỗ trợ, ngưng thành cửa lớn nối tới bốn giới. 

Thiên địa chi đạo ẩn chứa trên cửa ở bên trong, nghe nói có hơn chín mươi sáu đạo, không thể không nói, đây là một kỳ tích. 

Hơn nữa trải qua nhiều năm hoàn thiện, dĩ nhiên ở các nơi trong thiên hạ đều có xoáy nước truyền tống của cửa bốn giới. 

Nước Kình Thiên cũng trở thành trung tâm của bốn giới, nước mà cả thiên hạ đều biết. 

Bốn cửa lớn, lần lượt xây dựng ở bỗn phía đông tây nam bắc của sơn mạch Tứ Giới. 

Sơn môn đối diện vách đá, một khi mở ra thì có thể nhìn thấy biển mây vô tận. 

Hôm nay, trong biển mây, cuối cùng có một đám người chui ra. 

Diện mạo khác nhau, quần áo khác nhau, vẻ mặt khác nhau. 

Một đám người vừa xuất hiện từ sau biển mây thì lập tức nhìn xung quanh, không ít người chỉ vào cửa tứ giới khổng lồ, lớn tiếng bàn luận. 

“Đây chính là cửa tứ giới!” 

“Chúng ta tới nước Kình Thiên rồi!” 

Trong đám người, một người đàn ông dắt một hồ lô rượu nhỏ xanh ở eo đi ra, nhìn tảng đá tuyết sơn cao chót vót ở xung quanh, lớn giọng nói: “Nước Kình Thiên, ta tới rồi, các cô gái, ra đây nghênh đón ta đi. 

Cuối cùng, lại có một tên mập bước ra. Tên mập tròn vo, tay cầm một vò rượu, say xỉn nói: “Phong Tuấn Kiệt, đừng có như thế. Cái ta dạy con, con quên hết rồi à? Nước Kình Thiên này là nơi tập trung cường giả vạn nước, con phải có chút dáng vẻ của cường giả” 

Phong Tuấn Kiệt cười to nói: “Không sợ, không sợ. Không phải xung quanh không có ai hay sao? Ở Hỗn Độn cũng sắp khiến con buồn chết rồi, đi, đi, đi. Sư thúc người nhanh lên” 

Đi ở đằng sau hắn ta chính là Đông mập Thư Thánh. 

Mắt mông lung say rượu, Đông mập lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi, đừng gấp gáp như vậy. Đã tới nơi rồi, con còn vội cái gì, cuộc thi đấu vạn phương chư quốc muốn diễn ra cũng phải đợi mọi người tới có đúng không? Chúng ta có thời gian. 

Phong Tuấn Kiệt quay đầu nói: “Sư thúc à. Người nói xem thành Kình Thiên ở hướng nào?” 

Đông mập lớn giọng nói: “Cái này ta đâu có biết. Con tưởng ta rất quen thuộc nơi này à?” 

Phong Tuấn Kiệt nói: “Người không phải nói người từng tới hay sao? Vậy phải làm sao? Đi cùng với mọi người sao?” 

Đông mập nhìn trái phải một lúc, bỗng chỉ vào một người, nói: “Con nhìn, người đó không phải đang xem bản đồ hay sao. Còn là bản đồ bằng giấy, rất chuyên nghiệp. Con đi hỏi người ta thử đi! 

Phong Tuấn Kiệt nhìn theo hướng chỉ của Đông mập, lập tức nhìn thấy một người đàn ông cởi trần, sau lưng đeo hồ lô rượu lớn, ở thắt lưng dắt một thanh đao gãy. 

Người này đang tập trung xem bản đồ giấy trong tay, thỉnh thoảng còn nhìn xung quanh. 

Phong Tuấn Kiệt gật đầu nói: “Đáng tin. Vậy con đi hỏi thử 

Phong Tuấn Kiệt nói xong thì đi tới trước mặt người đàn ông, nói: “Người anh em. Anh có biết đô thành của nước Kình Thiên đi như nào không?” 

Người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt có hơi ngại ngùng, nói: “Anh hỏi tôi à?” 

Phong Tuấn Kiệt cười nói: “Phải. Tôi thấy anh nghiên cứu bản đồ lâu như vậy, nhất định đã biết đi như nào. Bây giờ người dùng bản đồ giấy như anh không nhiều, nhìn một cái thì biết là kẻ lão làng hay xông pha giang hồ, kiến thức sâu rộng.” 

Người đàn ông nghe thấy lời tâng bốc của Phong Tuấn Kiệt, lập tức có hơi phê, trước tiên thu lại tờ giấy trong tay, cười nói: “Cũng không tính là kiến thức sâu rộng gì, chỉ là từng đi hơi nhiều nơi. 

Phong Tuấn Kiệt ôm quyền nói: “Anh quá khiêm tốn rồi, xin hỏi nên xưng hô thế nào với anh. 

Người đàn ông cười nói: “Tả Tử Sâm của nước Tu La” 

Phong Tuấn Kiệt cười ha ha nói: “Phong Tuấn Kiệt của nước Võ Đỉnh. Anh Tả có thể dẫn đường cho chúng tôi không, tôi mời anh Tả uống rượu. 

Vẻ mặt của Tả Tử Sâm có hơi lạ, nói: “Cái này... 

Phong Tuấn Kiệt nói: “Sao thế? Rất khó xử sao?” 

eyJpdiI6Im1JSlNaNnpUYm9aYTJLUWZaYTd1K1E9PSIsInZhbHVlIjoiRjdHZzV5SzF6ajB0ajJXRGtBYXZ3U3liOXdjYklhMDFJOHhKSnJacW1VT3pqZFpKM0w3dDRzT1pzVU5xTmJaMHFhV1lDSGdHaGpwbGdLcVwvcytpNTU3K3NXRldcL04rbVhlNTB6STNrNkpIc2htSmRLa0NJYmR2RVZMa01OcFwvQWh4VWo2cEZqZnlTTDhyTlVTOUVOdDZ3dllZdkQ5Q0xWQ2lDaDFvNXZZZndYbWNRZXNJWUIyMUtPZWVzU01lUlhFUmNZYjdqN2d5NjNkeTJWcUdkNUdjUTdpRFRXN1wvWFdGRDFVd3pOR1lQRFNwYTcxNkJ4dHJrcENyNzl0TEJ0cDMiLCJtYWMiOiI2MmRhODAyZWE0YTgyNmEyOWQwODU1ZmQ5MzJjMTExY2NkY2Q2YjYzMTQ3OGY2ODZjZmE2YmExZjJmZWU1YzA0In0=
eyJpdiI6ImZZMVdEWHZ6UTdmbmhNSkNhcXdEdnc9PSIsInZhbHVlIjoiQ1wveE5QTHB5RlA4MGJjNGtoRzlTRFpRNmlrZUl5ajY5Ymt6Mkw1NHVpXC8wMVI5VFl4bFA5TmkwSG5LT3lqWVUyZTdMckM5bGFweTVuaFNyREhCcXJ5SWJYUWVlcUs4SlVjZ0JGT3BEZ3kxUlwvMUFxdkdjZlJEYURTbnpyZ1pVQWs0cW5GanFjUlVIaUFnXC9Wa1JNVE9La0xDRml6RDBUeit6TEk0RkUrY0JpWE5BcUtpcXRvd3Vvd1JLSkJVSzBaU3ZoV1NwZGF0UmtFTzc5dFErSmN1MlB6VmVMdXM1bUIrb0p4XC85N0VmNWpXYnRSRk4ydlhOVlFEbVwvUUI0YjRyaFwvQnc1dmhNMGMySDhUTytnRXJ5clJrdXVBXC80V2FvSVRSTFVRWUxhVm1iMGhtaCtDT2xVS3crV0hmMjl5bTdCQVlGQUlWVlN3alV1Y0x3bjVMOWh2WE55QnpqSEU1elRJaThQTUZcLzUxUFZnbDNyNENKSnA0cnRESTlIZmtqYmhBUnlRVHVTQUlzR2ZKK0tqYTBNZkhvZ09mMUlDbWplUjQzdCt6WDE3OU5QVFlGNDlMT3BKSk1tSm42dWF6VkNqYUxibkhzbXVSRlwvUGd3YkZEbHlKZU14anVDRVwvUWtnSXpcL1c4aHdRVWg2XC8wU1MxbktSOGVsbTVlSVM0cHFlZkZnbmtNaVwveGgxWE5aeU5zeUdBZ2UzZWhWMW5CeVY5N0ttdkZwdFVhMmU4eXIwb3cyMDFrMDVRVWE0RSs1MXhKMXpSZEhsQ1pmQTFEcmg0aGpjWmU4K3l0QW5JbitET0RMN1QxNStwQ25wZncwTEloc1lHRE9JMTlxa3JpSUJDcGIreHNocU01ZmF5RFlLejIzU2JTeGtwdVlvUEVlaXJmTlBscGhhNWJOcENLRHBJZE13UEpqM1JoWkNva2tPbHVFNVdyc3BCSytoRzBDY1JHbTY2dGVLY0E9PSIsIm1hYyI6ImU1NmEzMGIxOTAzNjljYWFkNTJjZTQ5NDZmZGJjNWU2YWNjMTNiODBiZDE5ODFhNmI2YjI5N2Y0NTNhZjVmNmIifQ==

Hơi khựng lại, Tả Tử Sâm nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Phía Bắc nằm ở đâu?”

Ads
';
Advertisement
x