Đông Giới.
Trong hư không, những dòng xoáy nước bắt đầu xuất hiện ở xung quanh.
Một xoáy nước cực lớn trong đó, thật thật quá khéo, nó cách vạn dặm bên ngoài thành hư không của nước Đan Thánh.
Đan Thánh quốc chủ ngồi nghiêm chỉnh trong đại điện, thản nhiên nhìn bức màn ánh sáng trước mặt.
Nhìn kỹ xoáy nước trong bức màn ánh sáng, Đan Thánh quốc chủ từ từ đứng dậy, nói: “Tới lúc rồi, các người chuẩn bị xong chưa?”
Ở bên dưới, con cháu của năm đại gia tộc đứng theo thứ tự, còn có vài gương mặt xa lạ.
Lúc này, người đứng ở trên cùng của năm đại gia tộc không phải các trưởng lão. Ví dụ như đám người ngũ trưởng lão, Hỏa Chí Long của Hỏa gia chỉ có thể đứng ở giữa đám người.
Người ở trên cùng dĩ nhiên là gia chủ của năm đại gia tộc. Bọn họ đồng thanh nói: “Sớm đã chuẩn bị xong rồi, bệ hạ.
Đan Thánh quốc chủ khế phất tay nói: “Vậy thì xuất phát đi. Lần này, phải khiến thiên hạ nhìn thấy sự mạnh mẽ của nước Đan Thánh chúng ta”
Ở nước Thú Tây Lương, một chiếc xe ngựa nhanh chóng tiến vào trong hư không.
Trong xe ngựa, Triệu Vĩnh Chi cười to nói: “Sư phụ, lần này con nhất định sẽ làm cho nước Thú của chúng ta vẻ vang. Lấy được hạng nhất quay về.
Thú Thánh hơi híp đôi mắt lại, cười nói: “Con đừng để bị người ta loại từ vòng một là được rồi.
Triệu Vĩnh Chi nói: “Người yên tâm. Con chưa tệ như vậy. Người xem, con đoán chắc hào kiệt trong thiên hạ cũng không có mấy người là đối thủ của con, khà khà!”
Thú Thánh lắc đầu nói: “Vậy ư? Chỉ riêng Cửu Thiên của nước Võ Đỉnh thì con đã đánh không lại rồi.
Triệu Vĩnh Chi nghe thấy tên của Cửu Thiên thì mí mắt giật giật, trầm giọng một lúc mới nói: “Vậy cũng chưa chắc. Khoảng thời gian này cậu ta chắc chắn bận chạy trốn. Có thể hơn được con bế quan khổ tu ư? Con là mạnh nhất thiên hạ”
Thú Thánh nói: “Dáng vẻ không biết xấu hổ của con rất có phong phạm của ta năm đó, ta đánh giá cao con.
Dứt lời thì Thú Thánh và Triệu Vĩnh Chi cùng cười to.
Nước Bắc Thần, trong Thiên Các.
Thánh nữ Hàn Vũ Nhi từ từ quỳ ở trước mặt một bà lão, nói: "Sư phụ, đệ tử đi đây.
Bà lão thản nhiên nói: “Thời gian tới, số phận đã an bài. Cuộc thi đấu vạn phương chư quốc lần này, đối với con mà nói, có thể là một kiếp nạn, cũng có thể là một cơ duyên lớn. Con phải làm việc cẩn thận.
Thánh nữ trịnh trọng nói: “Nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ”
Bà lão để chiếc gậy ở trên trán của thánh nữ, từ từ nói: “Đi đi. Nhớ khi gặp được tên Cửu Thiên khiến tâm thần con không yên kia thì giết cậu ta!”
Thánh nữ nghe thấy tên của Cửu Thiên, trong mắt ẩn chứa ngọn lửa, nói: “Nhất định ạ!”
Tây Lĩnh.
Nước Huyền, kiếm vực mênh mông.
Một thanh phi kiếm cứa rách chân trời, chui vào hư không, trên thân kiếm cực to chở hai người, bay về phía xa.
Một nam một nữ, trong tay người đàn ông cầm một viên ngọc, nói: “Cổng xoáy nước ở cách đẳng trước không xa, rất nhanh sẽ tới.
Cô gái cười nói: “Diệp Nam Thiên, hai chúng ta đi tham cuộc thi đấu vạn phương chư quốc sao? Sư phụ của anh bọn họ liệu có đi không?”
Diệp Nam Thiên cười nói: “Đương nhiên sẽ. Sư phụ nói rồi, đợi tới khi anh lọt vào top 100 của cuộc thi đấu vạn phương chư quốc thì sư phụ tới gặp anh. Anh cũng rất nhiều năm không gặp sư phụ rồi!”
Trong mắt cô gái phát sáng, kéo vạt áo của Diệp Nam Thiên: “Anh Thiên, anh nhất định phải giới thiệu sư phụ của anh cho em biết nha. Em cũng muốn bái ngài ấy làm sư phụ.”
Diệp Nam Thiên nhíu mày nói: “Cái này thì hơi khó. Sư phụ nói, cả đời sư phụ chỉ dạy một đồ đệ là anh. Hơn nữa còn chỉ dạy anh một năm, để lại sạch rồi đi"
Cô gái kinh ngạc nói: “Không phải chứ. Một năm thì khiến anh trở thành người giỏi nhất nước Huyền chúng ta sao? Trời ạ, sư phụ của anh rốt cuộc tên là gì?”
Diệp Nam Thiên cười nói: “Hoàn Vũ Thiên Thánh, như thế nào, tên này bá khí chứ? Anh định tới nước Kình Thiên thì đổi danh hiệu của anh thành Hoàn Vũ Tiểu Thánh!”
Cô gái cười nói: “Em thích dáng vẻ tài giỏi thích ra vẻ của anh.
Hai người cười to, lập lòe rời đi.
Nam Vực.
Nước Phong Vũ, ở trong một hoang mạc mênh mông, một người đàn ông cởi trần mỉm cười nhìn hàng ngàn hàng vạn kẻ địch ở bốn phương tám hướng.
Đạo gãy cắm dưới đất, trong tay cầm một hồ lô rượu to hơn người, ngửa đầu dốc một ngụm rượu cho mình, nói: “Quá đã! Đám vô dụng các người mau tới đánh đi, đứng hết ở đó làm gì? Mau đánh xong, ai về nhà nấy, tự tìm mẹ mình. Tôi còn phải lên đường nữa!”
Kẻ địch ở xung quanh nhìn đàn ông, nhưng không ai đi lên.
Sau đó, một ông lão lớn giọng hét lên: “Tả Tử Sâm, cậu giao thuyền phi vực của chúng tôi ra đây thì chúng tôi lập tức rời đi, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”
Tả Tử Sâm để hồ lô rượu xuống, tay lau rượu dính ở khóe miệng, đanh giọng nói: "Một đám nhát cáy, nếu các người không ra tay, vậy tôi tự ra tay”
Sau đó Tả Tử Sâm rút đao gãy của mình ra, quát một tiếng: “Thần Vực Đao, chém!”
Ngay lập tức, đao mang vạn trượng.
Trời đất bỗng nứt ra. Đạo khí chưa giáng xuống, cả mặt đất chia thành hai.
Vô số tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên, tất cả võ giả ở xung quanh còn chưa phóng ra lực lượng của mình thì bị đao mang chém đứt.
Máu tươi bắn ra không ngừng, trên trời sấm sét ầm ầm.
Một lúc sau, mọi thứ mới trở lại bình yên.
Sau khi khói bụi tan đi, trong hoang mạc ngoài Tả Tử Sâm ra, cũng không tìm được bóng người còn đứng.
Ông lão vừa lên tiếng cũng chỉ còn lại một nửa ngã dưới đất, Tả Tử Sâm đi tới trước mặt ông ta, lấy ra một tờ giấy nói: “Nhìn xem, từ nước Tu La tới nước Kình Thiên là đi qua nơi này nhỉ?”
Ông lão nhìn tấm bản đồ vô cùng đơn giản trong tay Tả Tử Sâm, há miệng phun ra máu.
Ông ta dùng chút sức lực cuối cùng, nói: “Cậu đi sai hướng rồi, đồ ngốc!”
Ông lão dứt lời thì tắt thở.
Tả Tử Sâm dùng đao gãy gãi đầu của mình, nghi hoặc nói: “Lại đi sai hướng à? Mẹ bà nó như này phải đi tới bao giờ mới có thể tới, nước Kình Thiên không thể cho một trận pháp gì đó đó, đón mình được à?”
Tả Tử Sâm nói xong thì lắc đầu bất lực lấy ra một chiếc thuyền hư không, ngồi lên rồi rời đi.
Bắc Cương.
Nước Vạn Tôn, trong một trạch viện.
Một cô gái chống hông, lớn giọng quát: "Hoàng Phủ Tường, anh ra khỏi gầm giường cho em. Hôm nay anh buộc phải theo bà đây xuất phát, núi Tứ Giới của nước Kình Thiên đã mở rồi, cuộc thi đấu vạn phương chư quốc sắp bắt đầu. Anh dám không đi, bà đây đánh gãy chân của anh!”
Hoàng Phủ Tường nằm dưới gầm giường nói to: “Nam tử hán, đại trượng phu, nói không đi là không đi. Đánh đánh giết giết có gì hay chứ. Anh chỉ thích cầm kỳ thi họa, anh chỉ là một thư sinh, anh không đi”
Cô gái tức điên, nói: “Người sắp nhập tôn như anh còn dám nói với bà đây, anh chỉ là thư sinh? Anh còn không đi ra, có tin em nói chuyện xấu anh nhìn trộm bà đây tắm cho cả phố không? Em cho anh mất hết mặt mũi, em cho anh trời đất không dung, em xem anh làm thư sinh kiểu gì.
Hoàng Phủ Tường lập tức bò ra từ dưới gầm giường, mặt mày đỏ bừng nói: "Bây giờ em gào ra rồi đó, cái đồ ngốc! Trời ạ, lẽ nào ta không thể yên tĩnh làm một mỹ nam được
à?"
Cô gái túm tóc của Hoàng Phủ Tường, nói: “Cuối cùng cũng ra rồi. Em cho anh trốn này, bây giờ đi theo em.
Hoàng Phủ Tường trực tiếp bị cô gái kéo ra ngoài, xung quanh có vô số người đang vây xem.
Hoàng Phủ Tường lớn tiếng kêu rên: “Em phạm quy, đã nói không thể túm tóc mà. Anh chỉ có một điểm yếu này, em cứ túm không buông!”
Sau đó chiếc xe ngựa đụng tan hư không, mang theo tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Phủ Tường, biến mất đi xa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất