Nói vài ba câu, toàn bộ phân đường 15 đã đổi chủ. 

Bên trong phủ đại hoàng tử, đại đa số Ma Tu đều đến từ phân đường 15, chẳng hạn như Phương Vũ đã chết. 

Thần sắc của từng người đều khác thường, nhưng cũng không dám nhiều lời. 

Người ta một vị đường chủ, một người trưởng lão đang nói chuyện trời đất, nào có chỗ để bọn họ lên tiếng. 

Lệ đường chủ cùng Khuê đường chủ đều không thể nói gì, vị trí đường chủ vốn dĩ là do trưởng lão trong tông môn định đoạt. 

Đặc biệt là những chuyện như thế này, khi nguyên đường chủ chết đi, những đường chủ khác lên thay. Đối với trưởng lão mà nói thực sự chỉ là một câu nói. 

Trưởng lão Tố Thu đặt bình rượu xuống và nói: "Các ngươi tiếp tục đi. Dạ Ảnh, nhớ kỹ, tôi phải nhìn thấy mười ngàn người kia trong vòng ba tháng đấy." 

Cửu Thiên trực tiếp quay đầu, hướng về phía người đàn ông bên cạnh, hô lớn: "Cái tên gì đó kia, bây giờ lập tức trở về phân đường 15. Chọn mười ngàn người có thực lực cường đại, tu vi cao tới! Nếu dám chọn một người nào đó yếu ớt thì ta cũng sẽ nhét ngươi vào trong đội ngũ đó!" 

Toàn thân người đàn ông run lên, hắn ta khom người đáp lại, sau đó nhanh chóng rời đi. 

Trưởng lão Tổ Thu gật đầu một cái, bóng người trôi đi như sương mù theo gió, chốc lát tan biến mất không còn dấu vết. 

Cửu Thiên đặt bình rượu sang một bên, mỉm cười nhìn Lệ đường chủ, Khuê đường chủ nói: "Hai vị đường chủ, chúng ta tiếp tục uống nhé?" 

Sắc mặt Lệ đường chủ tối sầm xuống, trả lời: "Dạ đường chủ, ngươi tự mình uống đi." 

Nói xong, Lệ đường chủ xoay người rời đi. 

Khuê đường chủ hừ lạnh một tiếng, cũng rời đi theo. 

Cửu Thiên mỉm cười nhìn bọn họ, không nói lời nào, cũng không thèm ngăn cản. 

Hai vị đường chủ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người. 

Nhiều người khác đến dự tiệc cũng chuẩn bị đứng dậy ra về. 

Nhưng vào lúc này, Cửu Thiên cất cao giọng nói: "Các người cũng muốn đi sao? Cứ như vậy không cho tôi mặt mũi à?" 

Lời này vừa nói ra, những người đang định đứng dậy rời đi đều dừng lại. 

Cửu Thiên nhìn bọn họ cười giễu cợt nói: "Hai vị đường chủ vừa rồi không cho tôi mặt mũi, tôi nhận. Nhưng các người cũng dám sao? Ngồi xuống cho tôi, uống rượu, tiếp tục uống. Người đâu, mau mang máu heo xuống cho ta, mỗi người một vò, uống không xong không được phép rời đi." 

Cửu Thiên vẫy tay với người hầu bên cạnh. Người làm xung quanh phân phát máu heo cho từng người một. 

Mọi người vốn còn nghĩ thú huyết của Chúc béo là máu hươu hay máu hổ. 

Vừa nghe là máu heo thì trên mặt không ít Ma Tu đều lộ ra vẻ ghê tởm. 

Điều mà Cửu Thiên muốn chính là khiến bọn họ cảm thấy ghê tởm, giơ vò rượu lên, Cửu Thiên nói: "Mời!" 

Tất cả Ma Tu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bất đắc dĩ uống một hơi cạn sạch. 

Cửu Thiên quay đầu nói với Nam Cung Lệ: "Nam Cung huynh, anh có hứng thú trở thành phó đường chủ không?" Nam Cung Lệ nhất thời tươi cười nói: "Cửu Thiên huynh, được làm phó đường chủ của anh là vinh hạnh của tôi" 

Đứng dậy, Cửu Thiên cùng Nam Cung Lệ trực tiếp đi tới ghế chủ tọa và ngồi xuống. 

Ma Tu xung quanh thấy động tác của Cửu Thiên, không có lý do gì mà không hiểu. 

Nhất thời, tất cả Ma Tu cũng đều đứng dậy, sau đó phục sát đất, đồng thanh nói: "Chúc mừng Dạ đường chủ vinh đăng chủ vị, tiên phúc vĩnh hưởng, thọ ngang trời đất!" 

Cửu Thiên nhếch miệng cười, nhìn tất cả Ma Tu quỳ rạp trên mặt đất, cất cao giọng nói: "Rất tốt, rất tốt!" 

Cùng lúc đó, bên trong thành Kình Thiên. 

Thành Nam, trong một con phố sầm uất, có một ngôi nhà cổ kính, trông có vẻ không giống những căn nhà bình thường, dường như không hòa hợp với mọi thứ bên ngoài. 

Ngôi nhà này rất nhỏ, cổng chỉ cao khoảng mười trượng. 

Trên tấm biển hiệu trên cửa chỉ có ba chữ lớn được viết bằng sơn đen và mạ vàng. 

"Ngự Thú trai!" 

Kiểu chữ cũng không hùng vĩ, ngược lại còn có mấy phần linh hoạt kỳ ảo. Dường như là bút tích của một luyện khí sĩ tiên phong đạo cốt. 

Một ngôi nhà như vậy hoàn toàn không giống phong cách kiến trúc của nước Kình Thiên, mà giống với kiến trúc của nước Đan Thánh hơn. 

Nhưng tất cả những người của nước Kình Thiên đi ngang qua khu vực xung quanh, chỉ cần bước qua cửa thì đều khom người hành lễ từ xa. 

Bởi vì nơi này chính là tông phủ của Ngự Thú trai, còn gọi là bổn môn. 

Cái gọi là vạn thú từ trong cửa này đi ra, khí thế hùng mạnh bay khắp thiên hạ. 

Một trong tam đại thế lực của thiên hạ, nguồn gốc của Ngự Thú trai chính là ở nơi này. 

Nói chung, cánh cửa này không được mở quanh năm. Rất nhiều cư dân cũ sống ở trong ở nước Kình Thiên cũng chưa từng thấy qua các đệ tử tông môn của Ngự Thú trai. 

Nhưng hôm nay, cánh cửa đột nhiên mở ra. 

Ở phía xa, hai bên đường phố, tất cả người dân của nước Kình Thiên đều tự giác nhường con đường trung tâm cho bọn họ. Bởi vì tình huống này chỉ có thể giải thích rõ một chuyện. 

Đó chính là đệ tử tông môn của Ngự Thú trai hôm nay trở về, rất có thể là đệ tử nòng cốt. 

Không ít cư dân của nước Kình Thiên cũng đang mong chờ, muốn xem rốt cuộc ai sẽ trở lại. 

Nhưng đợi đã lâu cũng không thấy có người đến. 

Chỉ cảm thấy có một trận gió mát rít qua, sau đó cánh cửa của Ngự Thú trai chậm rãi đóng lại. 

Bên trong cửa, một chiếc xe hình phượng đột nhiên xuất hiện từ trong không gian. 

Cơ thể trong suốt biến thành thân xe, đôi cánh như thủy tinh từ từ duỗi ra, con phượng hoàng thanh tao nằm trên mặt đất. Sau đó, một cô gái chậm rãi bước ra khỏi thân thể chim phượng. 

Ngẩng đầu lên, cô gái nhìn hết thảy trước mắt, trong lòng mang theo vài phần kỳ quái cùng bất an. 

Lúc nhỏ rời khỏi nhà, đến khi lớn lại trở về, cô ta đã có chút không còn nhận biết nơi này nữa. 

Nhìn những tòa nhà cổ kính bằng gỗ, những ngôi nhà mái vòm tròn và những nông trường linh thú rộng lớn trước mặt, cô gái lẩm bẩm nói: "Đây chính là nhà của tôi sao? Nó không giống với những gì trong trí nhớ của tôi lắm. 

Đang nói, một cơn gió đột nhiên thổi từ nông trường linh thú ở cuối tầm nhìn đến. 

Một tên lão giả theo gió đáp xuống, trên vai ông ta, một con chim lớn cỡ lòng bàn tay đang từ từ thu lại đôi cánh. Cơn gió vừa rồi thật ra là do nó gây ra. 

Nhìn thấy lão giả, cô gái nhất thời nở nụ cười, vỗ vai lão giả, nói: "Sư phụ ngốc, vẫn là người tốt nhất, đã đến đón con!" 

Lão giả mỉm cười, nhìn cô gái nói: "Chuyến đi này đã rất khổ cực rồi. Từ địa phương xa như Đông Giới chạy về, trên đường có gặp được người hay vật gì thú vị không?" 

Cô gái gật gù đắc ý nói: "Không nói cho ngài biết đâu. Vừa trở về đã giở trò trêu chọc con, không có cửa đâu. Con sẽ không nói cho ngài biết khoảng thời gian này con đã sống thế nào" 

Lão giả cười nói: "Được, được, được. Đồ đệ bảo bối của ta, con trở về thì tốt rồi. Được, con trở về xem như kịp lúc, có thể tham gia nghi lễ thăng linh của gia tộc. Đi thôi, trước tìm một chỗ cho con ở lại, con có thích ở cùng rồng không, hay là thích sống cùng phượng hoàng hơn?" 

Cô gái kéo cánh tay của lão giả nói: "Đương nhiên là phượng hoàng. Sư phụ, trưởng bối danh dự như ngài trong gia tộc, có thể giúp con lấy một con linh thú khác được không? Con muốn một con phượng hoàng chín màu" 

Lão giả mặt đầy sầu khổ nói: "Ta cũng không phải trưởng lão chính thức của gia tộc con, nói với ta có ích gì. Mọi việc đều trông cậy vào con, nếu con có biểu hiện tốt trong lễ thăng linh thì con muốn gì cứ nói với gia tộc, mọi thứ đều không thành vấn đề. Nhưng nếu như biểu hiện không tốt thì thậm chí con còn không thể ở lại bổn tông này đâu" 

Cô gái nắm chặt quả đấm nói: "Hừ, chẳng phải chỉ là một nghi lễ thăng linh thôi sao? Nếu ai dám ngăn cản thì con sẽ đánh người đó. Đánh tới khi bọn họ sợ rồi tự động nhường linh thú ra cho con" 

Lão giả dở khóc dở cười nói: "Đồ đệ tốt của ta, con không thể an phận một chút sao. Nếu tính tình của con cứ tiếp tục như vậy, ai dám lấy con đây? Đúng rồi, gia tộc hình như đã sắp xếp hôn sự cho các thiếu nữ cùng lứa tuổi với con. Qua mấy ngày nữa, gia chủ sẽ nói chuyện này, con phải chuẩn bị sẵn tâm lý." 

Sắc mặt cô gái nhất thời tối sầm lại, nói: "Không được. Con đặc biệt trở về đây chính là vì việc này. Không được, không được, con không muốn đâu. 

Lão giả cười nói: "Đối phương rất có thể là người của nước Kình Thiên, hoặc là những hoàng tử của nước khác. Con không suy nghĩ một chút sao?" 

Cô gái lắc đầu nói: "Không nghĩ tới, không có hứng thú" 

Lão giả kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ con đã có người trong lòng rồi sao? Đến nói với sư phụ đi, con xem trọng ai? Gặp qua người đó ở đâu?" 

Hai gò má của cô gái ửng đỏ, lớn tiếng nói: "Ngài đang hỏi chuyện gì vậy? Con sẽ không nói cho ngài biết đâu" 

Lão giả bật cười nói: "Thật sự đúng như vậy sao? Là tiểu tử nhà ai có... có phúc như vậy! Rốt cuộc quen biết nhau ở đâu thế? Nước Võ Đỉnh? Hay là ở những nơi nào khác? Tên người đó là gì?" 

Cô gái hét lớn: "Ngài thật phiền phức!" 

Lão giả nói: "Xem ra là nước Võ Đỉnh. Huyễn Tầm, vừa ý thì mau theo đuổi đi. Hạnh phúc nằm trong tay của con đấy!" 

Trong đầu Huyễn Tầm xuất hiện một bóng người cầm trọng kiếm Vô Phong, cô ta lắc nhẹ đầu, trợn mắt nói: "Ai cần ngài quản. Hừ, có lẽ đời này con cũng sẽ không gặp lại hắn, một võ giả đến từ một quốc gia nhỏ bé, thật sự cho rằng bổn cô nương rất hiếm có sao?" 

eyJpdiI6IlJCRlpIVms2RmxVYjR1azdsMXB4ekE9PSIsInZhbHVlIjoidDNKY0M0K3Y3NytQZDlmUHhjMFl2Q3RzRytEQkFBQ3RwT0l3T2pwQVpZSlR1UVdOazFTSk51Z05FcHFQaURaQzVOSFNlcTVEZnFvSVlkN1RVbTNoT2FCNzU3c01TRWNVMVloOFdIXC8xcDBSemdqbDZCWDNZa0FEditra2tMQVF3V3M0c0FTVmtEYk1MMGkyRW5VVkp4OTRNZlRlcU1QdUNkc0JwMkNTbzJkQ2YyXC9vbk4zUDRZRTUyTE9uMEJTZ3QiLCJtYWMiOiJkMjA2NDg5ZjRlODA3MDllZDZkZGM4OWM3ZTlmZjhlNmY5ZGU5M2FhNmM1NmYzMTMzMDdhZDQ1MGZiZTMyYjMwIn0=
eyJpdiI6InF5dW5ka09aeGp6RU9CcldoXC9qZjJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRod1BzUk45OVwvQ3hVb3AzUWpBRkpnQkV6dWdPV3d0NnBNbTN5SkpiRThnSkdTa3RGV2MwT1hPUWRlWkVQdElmaGRSZGhwSVZKeWg1MXVlM05DOTBqN1BkSVNFVmxcL3BpY0J3ZkdQNURKenZHcTZRZkQzMm5iR0JCNThtK3pNbFpuMkgwMmJcL2p0XC8xTmFYbUdRYTI3MXdrVm5RR09iYUZWazRuMFNQdU1FZjQ4S2FlZjN1RUphTGx1UnVkVXVnUmlWYnRuWnFhbzZLNXNrRFluV2k5eTBZeEdoY2huVzRcL1lXSFV2bXloc2NuRlBLVUR2YnhYcExEdWtZYWFVd2VLZSIsIm1hYyI6IjEwODg1OGYyMjUxODU2NTNiODUyNTY4NGQxMTBkODdiNTFmODUyZTYxOTI1M2IzNTQzNDVhM2Y4YzQ0YzRiZWIifQ==

Một nhóm linh thú bay lên trên nông trường, xông thẳng về phía chân trời.

Ads
';
Advertisement
x