CHƯƠNG 1799 

Cửu Tiêu bao gồm Thanh Tiêu, Bích Tiêu, Đan Tiêu, Cảnh Tiêu, Ngọc Tiêu, Lang Tiêu, Hỏa Tiêu, Tử Tiêu, Thần Tiêu. 

Lúc đầu khi ở nước Đan Thánh, Tử Tiêu trưởng lão, Hắc Y Thượng Tâm từng nhắc tới những cái tên với hắn. 

Cửu Thiên lúc đó đã dùng tâm ghi nhớ, không dám quên. 

Hơn nữa có ví dụ của Tử Tiêu trưởng lão, Cửu Thiên càng chú ý mọi lúc đối với nhẫn của Cửu Tiêu Môn. Mà vừa rồi, chiếc nhẫn đeo trên tay Tố Thu trưởng lão chính là một chiếc trong đó. 

Hai chữ Thanh Tiêu bên trên tuy đã mờ đi, nhưng Cửu Thiên vẫn nhìn ra. 

Có chiếc nhẫn này thì có thể chắc chắn, Tổ Thu trưởng lão nhất định là có dây dưa rất sâu với Cửu Tiêu Môn. 

Cửu Thiên cũng lập tức nhớ tới lúc đầu khi Tử Tiêu trưởng lão nói chuyện với hắn, ngoài nhắc tới tên của sư phụ hắn, còn nhắc tới một người khác. 

Tố Thu! 

Không sai, chính là bà ta. 

Tiếp tục nhớ lại, Cửu Thiên cũng đã nhớ ra. 

Khi hắn vừa bái Ngô Tân sư phụ làm thầy, từng có một người phụ nữ tới đó. 

Bà ta đã nói mấy câu với Ngô Tân sư phụ, lập tức sư phụ bèn đóng quán rượu, trốn vào trong Tây Sơn. 

Người phụ nữ này, cũng là Tố Thu trưởng lão. 

Bây giờ Cửu Thiên cuối cùng cũng hiểu tại sao sư phụ lại làm như vậy. 

Ai gặp phải một người quen cũ đã vào ma tông tới viếng thăm đều sẽ có phản ứng này. 

Nhớ lại, phản ứng của Ngô Tân sư phụ vẫn tính là nhỏ. 

Nếu đổi lại là hắn, sợ rằng đã chạy ra khỏi nước Võ Đỉnh cũng có khả năng. 

Bởi vì Tố Thu trưởng lão này là người không thèm để ba đại ma vương vào mắt! 

Nói cách khác, bà ta có thể là tồn tại đáng sợ hơn ba đại ma vương. 

Hít thở sâu một hơi, đầu óc Cửu Thiên có rất nhiều suy nghĩ linh tinh, hắn đi ra ngoài. 

Khi hắn đi tới trước cửa đá, cửa đá bắt đầu từ từ đóng lại. 

Cửu Thiên nhìn bóng dáng của mọi người trước mắt, lén giấu tay trái của mình ở sau lưng, sau đó ném ra một bóng đen từ trong tay hắn. 

Động tác của hắn rất kín kẽ, cũng không có ai nhìn hắn. 

Cửu Thiên tiếp tục đi về phía trước, cửa đá ở đằng sau kèm theo âm thanh ầm ầm đóng lại hoàn toàn. 

Mà ở trong cửa đá, Kình Thiên quốc chủ còn chưa chết hẳn bỗng nhìn thấy thứ gì đó lượn tới trước mặt ông ta. 

Ngay lập tức, Kình Thiên quốc chủ trợn to hai mắt. 

Bởi vì thứ lăn tới trước mặt ông ta thì ra là một quả lập lòe ánh sáng. 

“Quả đạo sinh!” 

Kình Thiên quốc chủ kinh ngạc nói trong yếu ớt. 

Khi đang nói, trên quả đó bắn ra một luồng ánh sáng, chiếu thẳng lên vách đá. 

Ông ta bỗng nhìn về phía vách đá bên cạnh mình. 

Ở đó còn cắm một con dao, chính là dao Đồ Ma mà Cửu Thiên vừa rồi tuột tay bay ra. 

Ánh sáng lượn quanh con dao, mang theo âm thanh rất khẽ, dao Đồ Ma leng keng rơi xuống, bay thẳng tới bên cạnh quả đạo sinh, ở trước mặt Kình Thiên quốc chủ. 

Kình Thiên quốc chủ dường như đột nhiên hiểu ra cái gì đó, bỗng cười nói: “Giỏi lắm nhóc. Cậu rốt cuộc là ai?” 

Nhìn con dao và quả trước mặt, Kình Thiên quốc chủ hít thở sâu một hơi, nói: “Có lẽ thật sự có cơ hội!” 

Ở bên ngoài, Cửu Thiên đã theo các ma tu khác rời đi. 

Rất nhanh, hắn đã đuổi kịp bước chân của Nam Cung Lệ. 

Lúc này Tố Thu trưởng lão đã không rõ tung tích, Cửu Thiên đi tới bên cạnh Nam Cung Lệ nói: “Cha của anh tạm thời sẽ không có chuyện gì, anh đừng nghĩ quá nhiều” 

Nam Cung Lệ quay đầu nhìn Cửu Thiên bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Anh vừa rồi thật sự muốn giết chết cha tôi sao?” 

Cửu Thiên bình tĩnh nhìn hắn ta nói: “Tôi nói tôi diễn, anh tin không?” 

Nam Cung Lệ hơi sững người, hắn ta bỗng nhớ tới chuyện xảy ra ở vực Huyết Ngưng, Cửu Thiên của lúc đó cũng từng diễn một lần. 

Sau đó, Nam Cung Lệ nói: “Tôi tin anh. 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Tin tôi thì đúng rồi, tôi để lại ít đồ cho cha anh, tuy không biết có tác dụng không, nhưng có lẽ có thể giúp được cha anh!” 

Nam Cung Lệ bỗng siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: "Những ma tu này buộc phải chết. Tất cả mọi người, không chừa lại một ai” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Không sai. Nhưng bây giờ không phải lúc. Anh Nam Cung, lấy đại cục làm trọng” 

Nam Cung Lệ gật mạnh đầu. 

Mười ngày sau. 

Trong phủ Đại hoàng tử, Cửu Thiên và Nam Cung Lệ ngồi thưởng trà. 

Nam Cung Lệ để một tấm lệnh thạch lên bàn, thản nhiên nói: “Xem ra bây giờ tôi đã là phó đường chủ của phân đường 15 rồi. Hôm qua tôi cầm lệnh thạch này, kêu đám người Phương Vũ quay về triệu tập người. Bọn họ vậy mà thật sự nhận lệnh đi ngay. Như vậy có thể thấy, bây giờ trong phủ của tôi đều là ma tu của phân đường 15” 

Cửu Thiên nói: “Vậy thì bên phía các hoàng tử giả khác chắc chắn cũng như thế. Còn có phát hiện gì nữa không?” 

Nam Cung Lệ lắc đầu nói: “Không có. Công tác bảo mật của các ma tu thật sự làm rất tốt. Mỗi người chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình là được, nhiệm vụ của người khác có hỏi cũng phí công. Người ta cũng sẽ không nói chi tiết với anh, nhiều nhất cũng chỉ biết bọn họ đang thu thập cái gì đó, hơn nữa còn không ngừng đưa người tới nước Kình Thiên” 

“Vậy thì những người này thì sao? Đi đâu rồi?” 

Cửu Thiên nhíu mày hỏi. 

eyJpdiI6Iko2UFJRUW1KWVpWVXlUZ2pWVkRFaWc9PSIsInZhbHVlIjoia0cwZGJtMnZianpDRDQyVFM0Z0R6cjNqazBcL0hsSE9LNlc2aUxkNkVXZjRhTkZyZzNDSm11MUF3dXhvY1wvbk9pRm9mTjcxM1hBTzJCWWtkRzdSOGQ3RjdKZDE2cVRiKzZIdHM1Wlg5UmdHZ0VLZ3FZWnVySGhOVDdZcXlkeXFGWVJqdmFzckN6b1JxTG5qWjVaWjBTditZU3BoVkFGNnFYWTYwcjFYTmoxWkhVVUgwSCsydUUzQ0syZWIrT1ZJbm1Cb3A1ZDRBUm1ZajQzbk5Vc01WOE55endCaEdNbzhDOVNmQ0V2MFZtRldHeGVGRk93NmRJWmMzTVdiakdhemwrWnUyQWVSRVFpUnZTUkQrSkxaakNZOHRlcGxsMEt2dnNWK2QzWE9UcE9XbGxFV25icXpmTWtERWcra1YwanA2cjd6YUcxVENRSTJ5bzRWb09WdjVMT3M3Tm0xWGE5MTJuanhYd1NWKzA1UUFSaU9PazdBZkcyREVRYnQwVmhsZzIiLCJtYWMiOiI4YjliNGYxMjIwZTdlMDVkODU4YmQ5OGQ4YjZhNTU2MDdlMmYxMGU0YTljMDA4NDc1ODUxZmUyN2VjZTgwNzFhIn0=
eyJpdiI6IjFseWU4Q1BJbmtjN1lqZHJRMFRmbmc9PSIsInZhbHVlIjoiNVlFMXdOVzVVSHd3UnB2MFc1amJsMXNERjJnT0t6Tm9hZDNHZWJBZDV2cEpYTjdGS2ZLZ05VeHRpckdTUzBCT3JRYTdsQmlmK1Z6RXNZOE8wcHhKSGU2R3lFYm56SGpVZTcwbG1HeU53M2V4cEtHVUFpNjZCZ1lXQnVFMEs4K1lRc2Y1aEYxT01GWTBNZzF2TTRScjNWZGdtclpOTWZmdWhKQ002MW56cmQ2VFNxQUtTMUxuTXVHWHVzMVhsa2U1akRqaUhiaXR1WEFvTG5OXC9ic1wvWmo0TmRiQTlWM2pvUkNJTXJsbmJ2cHA0PSIsIm1hYyI6ImZmYWY1MjM5NGQ1N2JhN2ExNmQyZTc5ODkyMzljNTEwYmRkMGZkZTVkZWIwOWU1MzZhNzYyYTNiMTc0OGM1NTcifQ==

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào.

Ads
';
Advertisement
x