CHƯƠNG 1790 

“Thuộc hạ Phương Vũ cũng xin lỗi ngài. 

Trước ngạo mạn vô lễ sau cung kính khiêm tốn, thái độ như này chỉ có thể chọc Cửu Thiên cười. 

Không đếm xỉa tới bọn họ, Cửu Thiên chỉ cười nói chuyện với Nam Cung Lệ, hoàn toàn phớt lờ bốn người này. 

Nửa canh giờ sau, xe từ từ hạ xuống. 

Đập vào mắt là một rừng cây tô thiết cực lớn, mỗi tàu lá đều là tinh thiết cứng rắn. 

Một đám thị vệ canh ở bên ngoài khu rừng, nhìn thấy xe của Nam Cung Lệ cũng không hành lễ, chỉ trừng mắt nhìn. 

Nam Cung Lệ và Cửu Thiên từ từ bước xuống xe, rảo bước đi về phía trước. 

Lúc này một đám thị vệ mới tránh người ra, để Nam Cung Lệ đi vào, nhưng giơ tay chặn Cửu Thiên lại. 

Nam Cung Lệ dừng bước chân, đanh giọng nói: “Đây là anh em của tôi, để anh ấy đi vào” 

Thị vệ đánh giá Nam Cung Lệ vài cái, nói: “Phó đường chủ của phân điện 15, anh có thể vào, hắn không thể vào. 

Cửu Thiên hơi nhíu mày, mấy từ phó đường chủ của phân điện 15 này để tiết lộ rất nhiều thông tin, khiến hắn lập tức suy nghĩ. Nam Cung Lệ lớn giọng nói: “Tôi nói có thể vào thì có thể vào 

Thị vệ thản nhiên nhìn Nam Cung Lệ, không nói câu nào, các thị vệ khác đều tụm lại. 

Lúc này Cửu Thiên lớn giọng nói: “Tôi là phó đường chủ của phân điện 33, có việc bẩm báo, hãy cho tôi vào. 

Cửu Thiên nói xong thì lấy lệnh thạch ra, thị vệ ở xung quanh lập tức có vẻ nghi hoặc. 

Cửu Thiên nói: “Sao hả? Cứ muốn tôi lộ ra áo giáp à? Con người như tôi, khi tức giận thì thích giết người, đừng ép tôi giết anh trước. 

Vừa nói xong, trên người Cửu Thiên hơi ngưng ra áo giáp. 

Thị vệ đứng ở trước mặt Cửu Thiên, loạng choạng lùi lại mấy bước, không dám ngăn cản nữa. 

Cửu Thiên khẽ cười một tiếng, cất bước đi về phía trước. 

Nam Cung Lệ đi theo bước chân của Cửu Thiên, khẽ cười nói: “Anh Cửu Thiên. Anh bá khí hơn tôi rồi. 

Cửu Thiên nói: “Đối phó những ma tu này là phải hung dữ một chút. 

Hai người vừa nói vừa đi vào trong rừng. 

Từ xa, xuyên qua rừng cây tô thiết cao lớn, hai người nhìn thấy một quả cầu màu đỏ cực lớn bên trong. Khá giống với biển máu ở vực Huyết Ngưng. 

Hai người liếc nhìn nhau, vẫn đi vào. 

Cơ thể vừa xuyên qua quả cầu, lập tức Cửu Thiên đã nhìn thấy một dòng sông đổ xuống như thác nước. 

Một ông lão ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, liếc nhìn Nam Cung Lệ nói: “Cậu tới muộn rồi. 

Nam Cung Lệ nhìn xung quanh, dòng sông như máu, đất đai đen như mực, xung quanh tỏa ra một luồng tà khí. 

“Mau lên đi. Muộn thêm hai ngày nữa thì thật sự không có chuyện gì của cậu nữa rồi. Bọn họ vẫn đang thương lượng sự việc, bây giờ cậu đi thì sẽ không bị trừng phạt” 

Nam Cung Lệ liếc nhìn Cửu Thiên, Cửu Thiên khẽ gật đầu. 

Hai người ngồi lên thuyền nhỏ, nhìn ông lão chống mái chèo, lập tức chiếc thuyền lao từ trên thác nước xuống. 

Đột nhiên, ông lão lớn giọng ngâm nga. 

“Sinh tử chung quy có số, thiên địa có mấy lần vui, đạo ư, ma ư, một bước một tiêu dao. 

Cửu Thiên còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì, đằng trước đã là một khoảng đen xì. 

Bọn họ giống như rơi vào vực sâu vô tận, không nhìn thấy, cũng không nghe thấy bất cứ thứ gì. 

eyJpdiI6IkExcDZPNnh3bCtnUlRJR0xsM1A3RFE9PSIsInZhbHVlIjoiTmtOOXFMREo5c0hpOEdVN2ZGZzJDb2ZRYnlteUk5cnlhaHl5SkM5QnRubWk2a1wvXC9zNDB4RjNkdk1OUitYdkpmNk9EMXNyQTN6amN0OW92TVBCNUhOVVc4TU92VDlRZWxQVkVyU0J5cEdBZDBneVhZYkk4MjJSb3k4Q0xienpnbjFXMWVwRzBBRDF2M0V1ZEZuNHpBYXk2ZHF3UE9RZzg2dXBQK25VdFVHa0VZbFUzMzNkazdmZWhCa0tRQ2UydDBEcnNLYWdwU1lsR1JrMTZpRXJSTWxQV2ZmdmVyTzhDVFJJQXZoczV3Y2lheXlBQjlrT0dJdnJoRHZkMmNmQXJOSDV0MitZTjB3KzE5Z0xUTnVQc1FoazAxbWZraWNjVUYwMm03WmppQkE1cFIxcWZpbTIxYUhrRFRsKzdvTEp5aSIsIm1hYyI6ImIwNDNmZDhmMjc5OGE0MzI1ZGYxMTE2NzIxNjE3MTkwMWJjYjhjNWM3N2IwNGNlMjNhMGQ4MGY0MzJkMTUwOTEifQ==
eyJpdiI6IjJ2WVZmVlRHdnY2Nm1LUTFpSTRMN2c9PSIsInZhbHVlIjoiSmV5a1pLYWdEenJLYW9HVzBkSnFHNldXZU5lZFFFSFIybk5UZCtcL1hReHBzcEppMnZcL2cxbkQwMDVKVXJ6UnRocXdkVEQ3V1JrT2swa3FFN2k3SEVZanAxNU9xVFdxaE9STUwwVmlNaGc2cjVMRWF6ck1sd2hFSTZzRFwvK0dzUkRlZE5YbzFsaytNUFQ0TFlmbFwvcitWMjg2M05qbHBKK3pRY09iSmlYciswNnowZ1IrVHcwZlNEOU5MREFUZXNFaFRXcml0Z1VWVDFjemZnYm5neE50RDBjaURUR3RXdGZaOTgydmNzaTRYdk5JandSY1poMXhNcEJsdWk1Y1NkdzdEOHFqMElXcmlUZjdZcnFcL283dEptYitQUE0zUVVQUElOb01OVStlTGRxb0tqVE4yNGNQdUtPc2xzSkZRcU5nc0dlaXlwS0xUVFlYTlwvXC9adXpzZkxJZ0VtbVNFUGtOSHEzQzAwRUpZYkhUck1KUERkZ3M0UVJ3SytwVkdEazNcL2I1VWlwTWVNQ21wY0gwZ1JVZllrVmM1Z2ZSckhPbGdDZnhRdG1oRHBLaUE0RHQ2enp2c0JaVjlhc241UFBXWW92cUtaZUpqSWVQZFwvN2xNZ0dhTUIxKys4UEswXC9NNHlTMEVNWXR1dHZyaXVTbUFSN0VUZVwvODY1SEgrNXJacE9Uc1FWeWhQNUQrVThcL1VjRTBuYWFYUXVlM2lKTnNRU0x4OXBJRGxmM3RSU2FTOWRQcFwvXC9CaExpK3pUeHlGMFpFc0M3dTU5QkxtZEVHZU9jRDlaSjlcL3VUYUZjRTJRaWdWTFRCeTlyU0czVlpReGVVbFwvRDdYblUxZlhabkl1VmJSN3VvWjNmYnlVcjdBSFNwbDd0ZlF1Q0RFdW5PMmVJd3pScjY0dWQwbndvaUtJPSIsIm1hYyI6IjNhOGRiNmJhNDQ3NTU1NjYxNTMxNWZmZTExZmZmMjcxYWIzZTFkYWEzNzcwNzkxMzczOGI3OTZjZmQzOWJlZjMifQ==

“Hai người tới thật chậm. Mau qua ngồi đi!”

Ads
';
Advertisement
x