CHƯƠNG 1786
Mà người bước vào đại đạo thật sự, ở ranh giới sinh tử, nếu có thể, chỉ để lại hai thứ.
Một là đạo châu, bên trong là đạo mà vị cường giả cực hạn này đã tham ngộ được.
Hai là bảo vật bản mệnh của người đó, vũ khí đi theo người đó cả đời. Nó cũng dính lực lượng cả đời của người đó.
Nếu mạnh hơn một chút thì giống như Võ Hoàng, để lại một tiểu thế giới.
Bây giờ cái mà Cửu Thiên có được chính là một viên đạo châu của người bước vào đại đạo.
Loại đạo châu này, người bình thường có được sẽ không có bất cứ tác dụng gì.
Bởi vì tất cả mọi thứ bên trong đều là lực lượng của đạo, người chưa nhập đạo, đâu hiểu cái gì là đạo.
Mà người đã nhập đạo thì có tính tham ngộ cao thấp, xem có thể tiếp nhận bao nhiêu.
Vậy nên cho dù là truyền thừa mà cường giả cực hạn để lại cũng chưa chắc có thể giúp bạn trở thành một cường giả thật sự sớm được.
Đây cũng là lý do tại sao Nam Cung Lệ mãi không có nuốt viên đạo châu này. Hắn ta vẫn có chút không đủ tự tin mình có thể tiếp nhận được đạo ở bên trong không.
Thôn phệ đạo châu, cái cần vẫn là ngộ tính và thiên phú của chính mình.
Vừa hay, Cửu Thiên chính là một người rất có ngộ tĩnh và có thiên phú.
Hắn tham lam hấp thụ tất cả mọi thứ trong ngọc
châu.
Ngồi khoanh chân, ngũ tâm hướng lên trời. Trong cơ thể của Cửu Thiên, Tiểu Hắc cũng đang không ngừng di chuyển, giống như cũng đi theo trải nghiệm thiên địa chi đạo.
Cùng lúc đó, phủ Tứ hoàng tử.
Nam Cung Phi đang thư thái ngắm hoa ngắm chim, một đàn oanh yến ở bên cạnh, trái ôm phải ấp, vô cùng vui vẻ.
Bỗng nhiên, một nam nhân ăn mặc như thị vệ rảo bước đi tới, đứng ở cửa hậu viên đằng xa, cung kính nói: “Bẩm tử điện hạ, Dạ Ảnh sứ giả đã về tới hoàng cung, nhưng không về phủ, lại tới phủ của đại điện hạ”
Nam Cung Phi cũng không ngoảnh đầu, nói: “Vậy ư? Hắn còn đi tìm đại điện hạ rồi ư?”
Thị vệ nói: “Hôm nay Dạ Ảnh sứ giả ở đấu giá Cửu Lê, ở trước mặt mọi người làm đại điện hạ mất mặt. Nhưng không lâu sau, lại đi chung xe ngựa với đại điện hạ về phủ của đại điện hạ. Đại điện hạ vừa về phủ thì dẫn hắn đi vào phòng ngủ, cho lui hết tất cả mọi người, không ai được làm phiền”
Nam Cung Phi sửng sốt nghi hoặc nói: “Thật sự là một chuyện lạ. Với tính cách nóng nảy của đại điện hạ, đối với người chọc giận hắn, chỉ có một chữ giết. Dạ Ảnh sứ giả, đã nói gì với hắn?”
Thị vệ không nói nhiều, Nam Cung Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiếp tục để ý hắn, xem hắn rốt cuộc tới nước Kình Thiên làm cái gì. Nếu có chuyện muốn cầu xin, cũng nên tới tìm tôi chứ. Những ngày này tôi đối xử với hắn không tệ. Khó hiểu, không hiểu, không rõ. Bỏ đi, chỉ là một sứ giả quèn mà thôi, cũng không có gì đáng ngại, chuyện trong cung làm tới đâu rồi?”
Thị vệ rảo bước đi lên, nói thầm bên tai Nam Cung Phi.
Nam Cung Phi gật đầu nói: “Rất tốt, nhất định phải làm xong trước khi cuộc thi đấu vạn phương chư quốc diễn ra. Đây là nhiệm vụ chính của chúng ta, ngươi quay về một chuyến, dẫn thêm người tới đây. Bên phía đám người trưởng lão còn có yêu cầu gì không?”
Thị vệ nói: “Yêu cầu chúng ta tiếp tục đưa máu tươi”
Nam Cung Phi nói: “Vậy thì tiếp tục. Ngươi đi nói cho đám người Nam Cung Du một tiếng, kêu bọn họ làm việc nhanh nhẹn một chút. Chuyện đưa máu tươi, bọn họ cũng có phần.
Thị vệ lớn giọng đáp lại, sau đó rảo bước rời đi.
Nam Cung Phi chỉ cười không nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất