CHƯƠNG 1784
Nam Cung Lệ nhìn Cửu Thiên, trịnh trọng nói: “Anh Cửu Thiên, tôi thật sự không biết nên cảm ơn anh thế nào nữa.
Cửu Thiên nói: “Vậy thì không cần cảm ơn. Trước tiên làm việc, cái khác nói sau.
Nam Cung Lệ gật mạnh đầu, nhanh chóng ăn sạch quả đạo.
Rất nhanh, xe ngựa đã quay tới phủ của Đại hoàng tử.
Cửu Thiên đi theo Nam Cung Lệ xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn xung quanh, bốn cao thủ đó cũng vẫn đi theo ở đằng sau.
Nam Cung Lê đứng ở trước cửa, nhìn phủ đệ của mình có hơi ngây người.
Cửu Thiên họ khẽ một tiếng, lúc này mới kéo dòng suy nghĩ của hắn ta trở lại. Nam Cung Lệ liếc nhìn xung quanh, nói: “Sắp tới tôi muốn bàn bạc vài chuyện với người anh em này, các người không được tới làm phiền, hiểu chưa?”
Mọi người củi người đáp ứng.
Nam Cung Lệ dẫn Cửu Thiên đi vào phủ Đại hoàng tử.
Cất bước đi về phía trước, đây vốn là phủ đệ của Nam Cung Lệ, hắn ta đương nhiên là quen thuộc. Ngược lại không sợ bị ai nhìn ra sơ hở
Dẫn thẳng Cửu Thiên tới phòng ngủ của mình, Nam Cung Lệ hạ lệnh kêu tất cả mọi người không được lại gần, sau đó đẩy cửa phòng ra.
Ghế gỗ thanh diệp, giường ấm nhuyễn ngọc, nền đất bằng tinh thạch.
Phòng ngủ cực kỳ xa hoa, cực kỳ hoành tráng, cũng cực kỳ thoải mái.
Căn phòng rất lớn, ít nhất theo Cửu Thiên thấy, hoàn toàn to bằng cả trạch viện ở quê nhà của hắn.
Chỉ một cái bình dùng để trang trí cũng tản ra ánh sáng của thần khí.
Cửu Thiên nhìn kỹ mấy lần, thậm chí có thể cảm nhận được lực lượng của đạo ẩn chứa bên trong.
“Đồ tốt!”
Cửu Thiên khen.
Nam Cung Lệ đóng cửa phòng lại, ngại ngùng nói: “Để anh Cửu Thiên chê cười rồi. Đều là một ít đồ chơi tôi mua lúc trước”
Cửu Thiên cười nói: “Vậy nên anh mới bị gọi là điện hạ phá của!”
Nam Cung Lệ lắc đầu cười khổ nói: “Anh Cửu Thiên anh không cần nói mát tôi. Vẫn là mau chóng làm chuyện chính đi.
Nam Cung Lệ vừa nói xong thì bỗng đá một cước vào giường của mình.
Ngay lập tức giường ấm nhuyễn ngọc cực lớn đó dao động một trận, sau đó sáng lên ánh sáng.
Bàn tay Nam Cung Lệ phóng ra hạo nhiên canh kình dịu nhẹ, ngay lập tức, bên dưới giường ấm nhuyễn ngọc bỗng sáng lên một điểm đen.
Cửu Thiên liếc nhìn, kinh ngạc nói: “Phủ đệ hư không?”
Nam Cung Lệ nói: “Không sai. Đây chính là kho vàng nhỏ của tôi. May mà các ma tu không phát hiện”
Nam Cung Lệ nói xong thì phất tay phong to điểm đen, hình thành một cánh cửa cao năm trượng.
Nam Cung Lệ cất bước đi vào trước.
Cửu Thiên đi theo vào trong phủ đệ hư không, trước mắt là một trận ánh sáng biến ảo.
Sau đó cái đập vào mắt thì ra là một phiến các bức tượng khổng lồ.
Tay của mỗi một bức tượng cầm một thứ, cứ trải dài tới tận cùng của tầm mắt.
Cửu Thiên nhìn một lúc, bỗng phát hiện, những bức tượng này vậy mà đều là dáng vẻ của chính Nam Cung Lê.
Cửu Thiên khẽ cười nói: “Anh tìm người làm những bức tượng này à?”
Nam Cung Lê cười nói: “Không tệ nhỉ. Sống động như thật. Tôi đặc biệt tìm thợ giỏi nhất làm đấy.
Nam Cung Lệ nói xong thì cầm lên một thứ ném cho Cửu Thiên, nói: “Anh Cửu Thiên, cầm lấy nó. Nó có thể giúp anh áp chế thi khí trong cơ thể!”
Nam Cung Lệ nói: “Không có gì. Một viên đạo châu mà thôi”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất