CHƯƠNG 1713
Trở lại thời gian một năm trước, Cửu Thiên đột nhiên biến mất ở trong hư không.
Vào khoảnh khắc hắn mất đi ý thức, cảnh tượng cuối cùng mà Cửu Thiên nhìn thấy là hư không đang nhanh chóng biến mất.
Nhưng sau khi hắn tỉnh dậy, trước mặt là một vùng tuyết trắng mênh mông.
Cửu Thiên không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, dù sao sau khi tỉnh lại, toàn thân trở nên đau nhức khó chịu.
Thành thật mà nói, hắn thật sự đã không đau đớn như vậy trong một khoảng thời gian dài.
Kể từ khi hắn chính thức luyện được canh kình, trở thành võ giả, hai chữ “đau đớn” đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là tôi luyện mà thôi.
Thân thể vỡ vụn, thiên phong địa hỏa, hắn đều có thể kháng lại. Có thể nói, chính hắn cũng cảm thấy, trên đời này không có nỗi đau nào mà mình không chịu nổi.
Nhưng hôm nay, hắn giống như một người bình thường, khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn, hoàn toàn không nói nên lời.
Cửu Thiên lập tức kiểm tra cơ thể của mình, sau đó hắn mới nhận ra thần hồn cùng thân thể của bản thân vô cùng yếu ớt.
Đan điền của hắn lại vỡ vụn một lần nữa, tại sao lại nói như vậy, bởi vì Cửu Thiên đã phá vỡ nó nhiều lần.
Duỗi ngón tay ra tính toán, một bàn tay cũng không đủ tính hết.
Ví dụ như khi thừa kế truyền thừa của Thập Phương tiên sư, ví dụ như khi tu luyện sinh tử luân chuyển kính, chẳng hạn như khi nhận được truyền thừa của Võ Hoàng,...
Dù sao, có vẻ như mỗi khi đan điền của hắn vỡ vụn thì sức mạnh của hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Nếu đan điền của người ta vỡ nát thì xem như xong đời rồi, nhưng đan điền của hắn vỡ nát gần như là một thói quen, cũng không sao cả. Thật không biết nên nói là tốt số hay là vận mệnh quá cứng rắn.
Cửu Thiên cũng không coi trọng điều đó, trước tiên điều chỉnh lại sức mạnh hỗn loạn trong cơ thể mình, đừng để cho bọn chúng chạy toán loạn khắp nơi.
Sau đó uống vài viên đan dược để đảm bảo rằng bản thân sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng nào.
Thật lâu sau, Cửu Thiên chậm rãi đứng dậy, đau đớn trên người dần dần biến mất.
Canh khí trong cơ thể như có như không, không có đan điền chống đỡ, muốn khôi phục lại về hình dáng cũ cũng là chuyện phiền phức. Cũng chỉ có thể làm được đến đây
thôi.
Về phần sinh linh đại đạo của hắn, vào giờ phút này cũng bị áp chế đến cực điểm. Cũng chỉ khó khăn lắm mới đảm bảo rằng sức sống của hắn sẽ không bị đoạn tuyệt mà thôi. Về phần hắn có thoải mái hay không, sức mạnh có thể khôi phục hay không cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của sinh linh đại đạo. Mà nếu như sức mạnh của Cửu Thiên vẫn chậm chạp không thể khôi phục thì có thể ngay cả sức mạnh của đại đạo cũng sẽ mất đi.
Tiểu Hắc không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên bả vai hắn, nó cũng vô cùng yếu ớt, ngay cả móng vuốt cũng không thể nhấc lên.
Cửu Thiên nhìn cánh đồng tuyết mênh mông xung quanh, hoang tàn vắng vẻ, lập tức kêu lên: "Lão Cửu, lão Cửu đi ra đi!"
Cửu Long Huyền Cung Tháp lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay của Cửu Thiên, mừng rỡ nói: "Chủ nhân vĩ đại. Rốt cuộc ngài cũng tỉnh lại rồi, ta còn tưởng rằng ngài vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại!"
Cửu Thiên nhìn thấy dáng vẻ kia của Cửu Long Huyền Cung Tháp thì khẽ cười nói: "Ngươi vậy mà hoàn toàn không có việc gì, còn toàn thân ta đều sắp vỡ nát hết. Ta đã nằm bao lâu rồi?"
Cửu Long Huyền Cung Tháp trầm ngâm trong chốc lát, trả lời: "Đã gần một tháng. Chủ nhân vĩ đại, ngài thật sự đã ngủ như vậy!"
Cửu Thiên nghi ngờ kiểm tra sức mạnh của Cửu Long Huyền Cung Tháp, quả nhiên như lời nó đã nói, không còn lại bao nhiêu, minh bạch rõ ràng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất