CHƯƠNG 1597
Cửu Thiên há miệng nói không ra lời, sự việc thay đổi quá nhanh, khiến hắn có chút không kịp thích ứng.
Ông lão mặc đồ đen nhìn hắn, nói: “Cậu cần bao lâu để tiêu hóa tin tức này? Ta có thể đợi cậu.
Cửu Thiên cưỡng chế sự sững sờ của mình, nói: “Ngài cũng là người của Cửu Tiêu Môn sao?”
Ông lão mặc đồ đen nói: “Trước kia là vậy. Người cho cậu chiếc nhẫn không nói cho cậu, Cửu Tiêu Môn đã suy tàn rồi sao?”
Tay Cửu Thiên vuốt ve nhẫn Cửu Tiêu, nói: “Ừ, sư phụ từng nói, Cửu Tiêu Môn của chúng tôi chỉ còn lại tôi và sư phụ”
Ông lão mặc đồ đen cười nói: “Sư phụ của cậu là Tố Mạn hay là Ngô Tân?”
Nghe thấy ông lão mặc đồ đen nói ra chính xác tên của Ngô Tân sư phụ, Cửu Thiên coi như tin vài phần. Nhưng hắn vẫn không trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn ông lão mặc đồ đen nói: “Đều không phải.
Ông lão mặc đồ đen cười nói: “Nhóc con rất cảnh giác, tới bây giờ vẫn không thừa nhận. Cậu thật sự có chút phong cách của môn chủ. Nếu hiện nay Cửu Tiêu Môn chưa tan rã, ta thật sự sẽ ủng hộ cậu làm môn chủ ngay. Nhưng cái tính ương ngạch của cậu ngược lại giống hệt Ngô Tân lúc trẻ, xem ra cậu chắc là đồ đệ của Ngô Tân rồi. Lúc này sự phòng bị trong mắt Cửu Thiên mới bớt đi vài phần nói: “Ngài quen biết sư phụ của tôi sao?”
Ông lão mặc đồ đen cười nói: “Quen biết ư? Khi sư phụ của cậu nhập môn còn phải gọi ta một tiếng sư thúc. Pháp khí đầu tiên của sư phụ cậu chính là ta tặng, đỉnh Văn Hóa, cậu chắc biết!”
Cửu Thiên lại sửng sốt, gật đầu: “Tôi biết.
Dứt lời, Cửu Thiên khẽ cúi người hành lễ với ông lão mặc đồ đen, nói: “Tham kiến trưởng lão của sư môn.
Ông lão mặc đồ đen xua tay nói: “Ta đã không phải nữa rồi. Sau khi Cửu Tiêu Môn sụp đổ, ta đã không còn quan hệ gì với Cửu Tiêu Môn. Hôm nay nếu ông trời đã để ta gặp được cậu, vậy chiếc nhẫn này cậu cũng cầm lấy đi. Sau này khi gặp sư phụ của cậu, thay ta chào hỏi một tiếng. Kêu sư phụ của cậu trước khi chết, cố gắng tới gặp ta một lần. Cố nhân dần đi hết, gặp một người, bớt một người.
Nói xong, ông lão mặc đồ đen vung tay ném chiếc nhẫn cho Cửu Thiên.
Nhẫn Tử Tiêu cổ xưa đó rơi vào trong tay Cửu Thiên, lập lòe chút ánh sáng.
Cửu Thiên nhìn ông lão mặc đồ đen, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Trầm mặc một lúc lâu, Cửu Thiên nói: “Sư thúc tổ, có thể nói với tôi biết về Cửu Tiêu Môn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Ông lão mặc đồ đen cười nói: “Sư phụ của cậu chưa từng nói với cậu sao?”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Chưa từng. Sư phụ hình như không muốn nhắc tới những chuyện này”
Trong mắt ông lão mặc đồ đen có ánh sáng khác lạ xẹt qua, giống như có thêm vài phần thê lương, nói: “Cũng không trách sư phụ của cậu không chịu nói. Là bản thân Cửu Tiêu Môn quá không ra gì. Cậu đừng gọi ta là sư thúc tổ, ta không thích cách gọi này. Cậu gọi ta là tiền bối đi.”
Cửu Thiên cất nhẫn đi, đi lên vài bước, cúi người nói: “Vâng, tiền bối. Ngài có thể nói cho tôi không?”
Ông lão mặc đồ đen khẽ cười nói: “Cậu muốn nghe à? Vậy được, tôi nói cho cậu. Dù sao ở đây cũng rảnh không có chuyện gì, mấy năm cũng không thấy một bóng người. Hiếm khí gặp được đồ đệ của cố nhân, nói chuyện cũng không sao.
Nói xong, ông lão mặc đồ đen khế phất tay, hai đoàn khí lưu lơ lửng ở trên không.
“Ngồi!”
Cửu Thiên ngồi xuống, ông lão mặc đồ đen chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Cửu Thiên, nói: “Tất cả đều phải nói từ chiếc nhẫn đó”
Cương đánh tới Nam Vực, từ Hư Không đánh tới Hỗn Độn. Lúc đó, là thời đại của ma tu, lại gọi là thời đại hắc ám. Sau đó, vào một ngày nào đó, một vị luyện khí sĩ tên Diệp Chân bỗng nhiên có được một viên đá lạ. Đá lạ đó có thể thông thiên địa, dựa vào nó có thể nắm giữ hỗn độn. Diệp Chân sau khi có được viên đá lạ đó thì tu vi nhanh chóng tăng vọt, rất nhanh trở thành cường giả một phương. Sau đó hắn sáng lập một môn phái vào lúc đó mà nói coi như bình thường, đó chính là Cửu Tiêu Môn!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất