CHƯƠNG 1570 

Thủy Văn Triệu gật đầu nói: “Cảm ơn dược tôn tiền bối chỉ điểm. Vấn đề của tôi, tôi đều biết. Mong ngài mau nói về viên đan dược này của Cửu Thiên, rốt cuộc như nào đi. 

Thủy Văn Triệu rõ ràng có chút chờ được, cô ta nôn nóng muốn nghe đan dược của Cửu Thiên như nào. 

Cô ta tới bây giờ vẫn có chút không tin, có người có thể ở trong tình huống không tổn thất dược lực, luyện được đan dược. 

Cô ta suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra bất cứ cách tôi luyện nào có thể làm được kiểu không tổn thất dược lực, lại có thể tôi luyện tới cùng cực. 

Lúc này tất cả mọi người đều đi lên mấy bước, nhìn chằm chằm đan dược trong tay Cửu Thiên, bọn họ cũng muốn nghe, đan dược này như nào. 

Trong nước Đan Thánh, tất cả các luyện khí sĩ đều trợn to hai mắt, nghểnh cổ chờ đợi. 

Ông lão râu trắng nở nụ cười, cầm viên đan dược do Cửu Thiên luyện chế lên. 

Đầu tiên là thở dài một tiếng, ông lão râu trắng nói: “Ta thật sự không biết nên nói gì mới được!” 

Một câu nói khiến không ít người mù mịt. 

Đây là đang nói đan dược của Cửu Thiên là giả hay là nói đan dược của Cửu Thiên hoàn mỹ không tì vết? 

Khựng lại một chút, ông lão râu trắng nhìn mặt của Cửu Thiên, nói: “Ta thật sự rất muốn biết sư phụ của cậu là ai. Có thể dạy được đệ tử như cậu, ông ta nhất định rất tự hào, rất đắc ý nhỉ. 

Cửu Thiên cười nói: “Ngài vẫn là nói về đan dược đi.” 

Ông lão râu trắng cầm đan dược rồi nói: “Đan này, hoàn mỹ không tì vết. Thiết nghĩ cho dù là luyện khí sĩ phát minh ra đan phương này, Nhất Nhật Tạo Hóa Đan luyện ra cũng chỉ có vậy.” 

Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở xung quanh đều có vẻ mặt vặn vẹo. 

Thủy Văn Triệu giật lấy đan dược trong tay Cửu Thiên, quan sát kỹ. 

Móng tay cắt một ít trên đan dược, trực tiếp bỏ vào trong miệng mình, cô ta muốn thử xem đan dược này có phải thật sự hoàn mỹ như ông lão râu trắng nói không. Nhưng ngay sau đó, Thủy Văn Triệu sửng sốt thốt lên: “Dược lực này, vậy mà bài xích tôi, anh gian lận!” 

Thủy Văn Triệu chỉ vào mặt của Cửu Thiên lớn giọng hét lên. 

Ngay lập tức, tất cả các luyện khí sĩ đều nhìn Cửu Thiên bằng ánh mắt thù địch. 

Trong nước Đan Thánh, một đám người hét to với Ngũ Hành Thiên Hoa. 

“Cửu Thiên cậu vậy mà gian lận, đi chết đi!” 

“Không biết xấu hổ, thật sự là gian lận!” 

“Tôi nói ngay mà cậu ta sao có thể thật sự luyện ra chứ. ... 

“Im miệng” 

Ông lão râu trắng bỗng đanh giọng quát. 

“Cái gì cũng chưa làm rõ thì nói linh tinh. Thủy Văn Triệu, cô đưa đan dược cô luyện chế cho Thủy Gia Hành ăn thử một chút xem. 

Thủy Gia Hành nghe vậy lập tức đi lên, cầm đan dược của Thủy Văn Triệu lên, lấy một ít rồi ăn. 

Ngay lập tức, sắc mặt của Thủy Gia Hành cũng thay đổi. 

Ông lão râu trắng đanh giọng nói: “Như thế nào?” 

Thủy Gia Hành khẽ nói: “Dược lực bài xích. 

Thủy Văn Triệu vô cùng sững sờ, cầm đan dược nhìn rất lâu, bỗng sửng sốt nói: “Lẽ nào là vì nguyên khí của tôi?” 

Cửu Thiên từ từ lấy lại đan dược của mình, nói: “Chúc mừng cô, cuối cùng cũng đoán đúng. Loại đan dược này chỉ có đan sư luyện chế ra nó, ăn thì mới có tác dụng” 

Ông lão râu trắng gật đầu nói: “Không sai. Đây chính là một chỗ đặc biệt khác của Nhất Nhật Tạo Hóa Đan. Tỉ thí hôm nay kết thúc, không cần ta nói nhiều nữa. Hai người qua ải, ngày mai tới vòng cuối cùng. 

Ánh mắt Thủy Văn Triệu lập lòe, xoay người rời đi, trước khi đi môi hình như mấp máy. 

eyJpdiI6IjhHOWlVM0RmdE1SVnB2VEQrclhwNFE9PSIsInZhbHVlIjoiZjNTYVRiK2pRYSt6Tkc0QTJXaDVVRHVoOVJrSnU3MDgwRWR2ZjBaM21ZY0d2OFRkaTFXMnA0ZFpcL2JHOFlxUGtORnlSUFlsaHJ2VkdBT285UzRkRnF4eVJhOFJwXC8wbm02Nk51Z0hHdEVQZlBVVE93ZkZtRFNwcDJxMVJBbVdXeWx4aWdFVVM5V2V4NkJVcXpCY0RvWVEybTRNMktFZlBBSXdla0k1NnBJdllLT3RVMzR6QkM2alpGTnk5R1FZbFRsTFpvcmhOUnFoTmhIUG5JMUdUZmdURkJNNGlnbGl1Zml4V0YwVHJQYlg4PSIsIm1hYyI6ImUwZWE0NmM4NDMwYzJmYWFiZTk2ODIxMGE3ZmZlNThhMGEwNTU1ZGFjOWYyZWQyOTQ4ZGM0MzVlNzg3YzdlMzQifQ==
eyJpdiI6IlJZTDZTdTB6NGdCWW9jMlArQzlJRmc9PSIsInZhbHVlIjoiNE0zcjhrSW5maTNKek9jVkFzUnRTVTNvbDNFNEx3N0E0anlmR1FRbGlWUTFkSlF2NHZxUlJVS2NvcEJvZkRsMU1malpHTzVNWWlhQjlwczJ6WXFZcFdDNlhLYldJemdTNG80Y0VSV2tmbUlscytmYnY0clE2TmFvS1hRUGNIb3BRNlBmOXk3cm1OUlJcL0MrbUNLSkJrdz09IiwibWFjIjoiZjM5YzhjZmZmMjkzYTQ0ODM4OTQzY2M5ZjI4ZDA5YjM1YmE0YmY1MjVkNmRjZmE0ZWEzZmFmM2Y5NjZjOTQ1OSJ9

Cửu Thiên khẽ mỉm cười, truyền âm đáp: “Người nhớ tôi quá nhiều, tôi cũng không nhớ nổi”

Ads
';
Advertisement
x