CHƯƠNG 1432
Có lẽ cô ta không đơn giản như những gì bọn họ thấy lúc này!
Thu hồi ánh mắt, Cửu Thiên ngồi sang một bên, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Những người khác cũng lần lượt tìm chỗ nghỉ ngơi của mình, bổ sung tinh thần.
Bên ngoài cung điện, vệ binh ngập trời.
Cả thành Thiên Không giới nghiêm, bắt đầu từ hôm nay, tất cả người dân không được tùy ý ra ngoài, tất cả ở trong nhà đợi kiểm tra.
Từng nhà một, không thể bỏ qua nhà nào, thành vệ binh và Đằng Giáp Vệ kết thành đoàn, giống như thiêu thân lao vào lửa, kiểm tra tất cả mọi nơi.
Bầu trời phong tỏa bằng trận pháp, dòng nước bất động, cây không đung đưa, cả thành Thiên Không đều trong trạng thái lơm lớp lo sợ.
Dung mạo của đám người Cửu Thiên đã dùng các hình thức xuất hiện ở các nơi trong thành Thiên Không.
Hiện trong nước, hiện trên cây, thậm chí trên bầu trời mặt đất cũng là dung mạo của đám người Cửu Thiên.
Ở bên cạnh, còn ghi rất rõ, người bắt được đám người Cửu Thiên thưởng bao nhiêu vàng, giết chết được bao nhiêu.
Dung mạo của bệ hạ thiếu nữ cũng nằm trong đó, dùng hình thức phát sáng đặc biệt hiện ra, khiến mọi người nhìn rõ, cứu được người này thì có thể thăng quan phát tài.
Gần như trong một đêm, dung mạo của đám người Cửu Thiên đã bị người của cả thành Thiên Không biết.
Nhà nhà đóng chặt cửa lẻo, liếc nhìn ra ngoài, trong thành Thiên Không không có một đóa hoa nào nở.
Mà cách dưới chân núi Thần sơn không xa, một cây thần thiết mộc lại mở cửa cây, giống như đợi người khác tới kiểm tra.
Trên cây sắt khắc một chữ Lâm.
Đây là họ tôn quý nhất của nước Linh, cũng là quốc họ của nước Linh.
Có thể khắc chữ này ở trước cửa cây của mình đều là hoàng thân quốc thích, người ở trong cây này cũng không ngoại lệ. Chính là thủ phủ đương triều, Lâm Linh Lân.
Trong cây sắt, một đám quan viên ở bên trong yêu cầu gặp.
Hôm nay dưới chân núi Thần sơn, bao nhiêu quan viên bị Cửu Thiên một kiếm chém ra. Lâm Thủ Phủ cũng trong số đó, tuy không chết nhưng cũng bị thương.
Quan viên còn lại chỉ cần là vẫn có thể hoạt động, lập tức tới nhà của Lâm Thủ Phủ, yêu cầu gặp mặt Lâm Thủ Phủ.
“Lâm Thủ Phủ, hiện nay bệ hạ bị bắt cóc, Thánh Thụ Vương dã tâm bừng bừng, chính là lúc quốc gia nguy nan. Tại sao ngài vì một chút vết thương nhỏ thì không gặp chúng ta, mau ra đây!”
Một viên quan lớn giọng hét, âm thanh vang vọng trong cây sắt, nhưng không ai đếm xỉa.
Các quan viên khác lập tức càng gọi lớn tiếng, nhưng rất lâu không có ai đáp lại, chỉ có một quản gia lưng có ba xoắn ốc chạy ra, ôm quyền nói: “Các vị, chủ nhân nhà tôi đã hôn mê trên giường. Xin các vị đừng hét nữa, để chủ nhân nhà tôi nghỉ ngơi một đêm đi. Các vị đại nhân mời về đi!”
Mấy vị quan viên nghe thấy tin Lâm Thủ Phủ hôn mê thì rì rầm bàn luận.
Nhưng bọn họ lại bất lực, chỉ đành phất tay áo rời đi
Mà lúc này, trên đỉnh cây sắt, Lâm Thủ Phủ giả hôn mê lại nhìn về phía hoàng cung.
Trên mặt nở nụ cười, ông ta dường như không hề sốt ruột, không có chút lo lắng.
Bàn tay cầm một miếng phù ấn, Lâm Thủ Phủ khẽ cười nói: “Lâm Nhất Hàn ơi Lâm Nhất Hàn. Lần này ông là tính sai rồi. Tất cả kế hoạch của ông đều nằm trong dự liệu của bệ hạ. Lần này ông thật sự sẽ xong đời rồi.
Nói xong những điều này, Lâm Thủ Phủ ném nhẹ phù ấn ra, ngay lập tức phù ấn hóa thành một tia ánh sáng biến mất ở chân trời.
Sự nhu nhược trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó lại là ánh sáng có sắc lạnh và sát khí trong mắt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất