CHƯƠNG 1422
“Không được, canh kình của ông ta bắt đầu phản phệ rồi. Đoán chắc là sử dụng loại cấm kỹ nào đó rồi”
Thánh nữ cắn răng nói: “Buộc phải tìm một nơi ở tạm trước đã”
Linh Bối gấp tới độ quay mòng mòng, nói: “Bây giờ cả nước Linh đều đang truy sát chúng ta, nói thì nói không rõ. Chúng ta có thể đi đâu? Cửu Thiên, anh đưa ra một chủ ý đi!”
Trong mắt Cửu Thiên lập lòe ánh sáng, nhìn ra đằng xa.
Ở đâu thì tương đối ổn đây?
Ở đâu thích hợp để trốn?
Ngón tay Cửu Thiên gõ nhẹ vào trọng kiếm Vô Phong, dòng suy nghĩ trong đầu xoay chuyển.
Bỗng nhiên, mắt của Cửu Thiên chợt sáng lên, hắn nghĩ tới một nơi rất tốt.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười, Cửu Thiên nói: “Đi, chúng ta tới hoàng cung!”
Thánh nữ bỗng sững người, sửng sốt nói: “Anh đang nói đùa à?”
Linh Bối đầu tiên là ngây ra, sau đó như nghĩ tới cái gì đó, vỗ tay cười nói: "Cửu Thiên, anh là nói bây giờ hoàng cung trống không, vừa hay thích hợp để trốn đúng không?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Không sai. Bệ hạ đã mất tích, Đằng Giáp Vệ của hoàng cung chắc chắn xuất động hết. Trong thành Thiên Không chỗ nào cũng là truy binh. Chỉ có duy nhất trong hoàng cung chắc chắn không có mấy người. Chúng ta tới đó, không có ai ngờ được, cũng rất an toàn. Bọn họ thế nào cũng sẽ không lục soát tới tẩm cung của bệ hạ. Mọi người cảm thấy sao?”
Thánh nữ nở nụ cười, nói: “Cửu Thiên, trí thông minh của anh khiến người ta cảm thấy đáng sợ”
Cửu Thiên cười nói: “Thánh nữ điện hạ, tôi coi câu nói này của cô thành lời khen. Đi thôi, sự việc không thể chậm trễ, càng nhanh càng tốt. Tiểu Hắc, thu liễm long tức của ngươi, chúng ta phải lặng lẽ làm việc.
Tiểu Hắc liên tục gật đầu, tia hắc viêm cuối cùng trên người cũng thu liễm lại.
Trên Thần sơn, mây vẫn thế, chỉ là không có bóng người.
Đúng như Cửu Thiên nói, hoàng cung của nước Linh lúc này vô cùng trống rỗng.
Đằng Giáp Vệ vốn tuần tra quanh trên trời, tất cả biến mất, chỉ còn lại những đóa hoa khổng lồ duỗi cánh kia vẫn đang đung đưa trong gió.
Tiểu Hắc từ từ bay lên, phóng mắt nhìn, hoàng cung trống không như một vùng đất chết.
Thánh nữ khẽ cười, đè thấp giọng nói: “Cửu Thiên, xem ra anh đoán đúng rồi, ở hoàng cung không còn một ai. Xem ra chúng ta có thể thuận lợi trốn ở đây”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Không đơn giản như vậy. Tuy người đã đi hết, nhưng các loại cấm chế trong hoàng cung vẫn còn. Tiểu Hắc, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, bây giờ chúng ta cũng rất nguy hiểm. Ngươi không thể gây ra rắc rối.
Tiểu Hắc rên một tiếng, cúi đầu xuống. Nó như đang nói: “Đám đại gia các người sao lại khó hầu hạ như vậy.
Từ từ đi về phía trước, cả đoạn đường bình yên vô sự.
Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên tới hoàng cung, tuyến đường đều nhớ rõ, chỉ hy vọng đừng đụng phải ai thì tốt.
Nhưng vào lúc này, bên tai bỗng có tiếng gió vang lên.
Cửu Thiên không chút do dự, một chân giẫm lên đầu của Tiểu Hắc.
“Dừng lại!”
Canh khí tản ra, lực lượng thiên địa tiêu tán.
Bóng dáng của đám người Cửu Thiên cùng với Tiểu Hắc lập tức biến mất trong thiên địa.
Đằng sau, ở đằng xa, một khoảng điểm đen xuất hiện.
Khoảng cách càng lúc càng gần, trong tay đám người Cửu Thiên đã nắm chặt binh khí.
Sau đó, người tới đập vào mắt.
Đám người Cửu Thiên lập tức hơi thay đổi sắc mặt, người tới, bọn họ không những biết, hơn nữa rất quen.
Cửu Thiên khẽ nói: “Thật là oan gia ngõ hẹp!”
Bóng người ở trong ánh mắt càng lúc càng rõ, hiển nhiên là Thánh Thụ Vương, Lâm Nhất Hàn!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất