CHƯƠNG 1412
Ngay khi vừa đáp đất, Lâm Thủ Phủ không nói một lời nhanh chóng rời đi, thậm chí cũng không chào hỏi.
Lúc này, Cửu Thiên mới thu hồi trọng kiếm Vô Phong, nhìn về phía trước.
Bên cạnh họ, thánh nữ đứng ở cửa, mỉm cười nhìn bọn họ.
Thấy đám người Lâm Thủ Phủ rời đi, thánh nữ chậm rãi đi tới, cười nói: "Cửu Thiên tước gia, ngài thật sự rất nhàn nhã. Lại đi tìm đám người Lâm Thủ Phủ đi dạo khắp nơi.
Cửu Thiên lắc đầu nói: "Không giống như đi dạo loanh quanh, ngược lại bị người khác vây đánh mới đúng. Thánh nữ điện hạ, Thánh Thụ Vương có phải đã nói hoặc làm gì đó với cô đúng không? Chúng ta có cần rời đi sớm hay không?"
Trong mắt thánh nữ hiện lên một tia sáng, vừa nghe ba chữ “Thánh Thụ Vương”, trong mắt không tự chủ được hiện lên một tia tức giận.
Nhưng ngay sau đó, thánh nữ nhanh chóng kiềm chế lửa giận, cười nói: "Cửu Thiên công tử bị người khác tập kích sao? Không thể nào, nơi này chính là hoàng cung nước Linh . Ai có thể đánh lén anh chứ?"
Cửu Thiên từ trong biểu cảm của thánh nữ bắt được một chút ý đồ, gắn từng chữ: "Thánh Thụ Vương.
Thần sắc của thánh nữ vẫn bình thường, nhưng hơi siết chặt bàn tay, nói: "Không thể nào. Thánh Thụ Vương rất thân thiện với tôi. Ông ta là thân vương của đế quốc, sao lại có thể làm chuyện bất lợi với đế quốc, đắc tội với bá tước của nước Võ Đinh. Đó không phải là hành vi sáng suốt gì.
Cửu Thiên nói: "Theo tôi thấy, ông ta rất không sáng suốt. Sợ rằng ông ta càng muốn đắc tội với nước Bắc Thần hơn.
Thánh nữ che miệng cười khúc khích hai tiếng, nói: "Cửu tước gia nói cái gì vậy? Loại chuyện cười này, anh có thể nói với tôi, nhưng tuyệt đối không nên nói với đám người bê hạ nước Linh. Tôi đi về nghỉ ngơi trước, ngày mai xin Cửu tước gia đến khán đài xem tôi tỷ võ, cho tôi một số kiến nghị"
Cửu Thiên nói: "Như vậy, xem ra thánh nữ điện hạ còn muốn ở lại."
Thánh nữ gật đầu nói: "Đó là đương nhiên, nhưng Cửu tước gia yên tâm. Rất nhanh, chỉ cần mấy ngày thôi. Xong chuyện thì chúng ta sẽ rời đi."
Nói xong, thánh nữ mỉm cười rời đi.
Linh Bối nhìn thánh nữ đóng cửa phòng, nhẹ giọng nói: "Cửu Thiên, em thấy cô ta rất kỳ lạ. Cô ta rõ ràng là bị Thánh Thụ Vương chọc giận, anh vừa mới nhắc tới ba chữ Thánh Thụ Vương thì trong mắt của cô ta tràn đầy đằng đằng sát khí."
Cửu Thiên cau mày nói: "Đúng vậy. Thánh Thụ Vương nhất định đã đắc tội với cô ta. Nhưng tại sao cô ta không sớm rời khỏi đây? Cô ta thật sự cần tìm thiên mệnh chi nhân sao? Làm thế nào thì anh cũng không tin được"
Linh Bối nói: "Em từng nghe bà bà nói, người giỏi giang nhẫn nhịn việc nhỏ ắt có đại mưu"
Cửu Thiên tán thành gật đầu.
Bên trong cửa phòng.
Thánh nữ chậm rãi ngồi xuống, cười lạnh nói: "Không ngờ Thánh Thụ Vương kia không chỉ muốn đối phó với tôi mà còn muốn nhân tiện đối phó với Cửu Thiên. Đây đối với chúng ta mà nói chính là cơ hội trời ban"
Lão giả đứng sau lưng thánh nữ, khẽ cười nói: "Tiểu thư. Người nói đây là một cơ hội tốt là đang ám chỉ Thánh Thụ Vương hay là Cửu Thiên"
Thánh nữ nói: "Đương nhiên là Cửu Thiên. Thánh Thụ Vương chỉ là một thằng hề thôi, căn bản không lọt vào mắt tôi. Một con ếch ngồi đáy giếng, tôi cũng có thể tự mình đối phó với ông ta, Nhưng Cửu Thiên, nếu chúng ta giết hắn, cướp đồ thì nhất định sẽ bị cả nước Võ Đỉnh biết được. Loại người như vậy, nếu nói trên người không có mấy thứ như mệnh ngọc mệnh bài gì đó, đánh chết tôi cũng không tin, loại rủi ro này quá mạo hiểm. Nhưng hắn phải chết trong tay võ giả ở nước Linh, ví dụ như Thánh Thụ Vương kia."
thể có một chiếc đỉnh tốt như vậy. Bảo vật, nhất định là bảo vật. Nó sẽ sớm thuộc về tôi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất