CHƯƠNG 1355
Cho dù là kiếm khí càn quét rộng đến mức không thể né tránh, Thiên Vĩnh Phúc vẫn nghiêng người tránh được hết, kiếm khí gần va vào người hắn ta bỗng lại lệnh đi một chút, khiến hắn ta tránh thoát một cách khó khăn.
Thấy cảnh đó, Đông mập cười nói: “Động Minh kiếm, thú vị. Lão Già Thiên Toán này đúng là đã nghiên cứu ra được một thứ hay ho.
Ánh mắt Ngô Tân sáng rực: “Loại kiếm pháp này không cần phải nhập đạo cũng có thể sử dụng, thật thú vị. Chỉ không biết có thể cải tạo thành pháp quyết được hay không?”
Vừa nói, ngón tay của Ngô Tân vừa di chuyển một cách có quy luật.
Đông mập lườm ông ta: “Cái gì cũng muốn sửa, cái bệnh này của ông chẳng hề thay đổi!”
Giữa sân, Cửu Thiên chẳng chém trúng nhát nào, sắc mặt hắn thay đổi, sau đó hắn lại chém thêm một nhát, thế nhưng lần này Cửu Thiên sử dụng lôi hỏa oanh thiên kiếm!
Ngũ lôi tề tụ, liệt diễm phần thiên!
Hắn vừa chém nhát kiếm này, cả đài đấu võ đều xuất hiện sấm sét cuộn trào mãnh liệt, ngọn lửa rít gào.
Thế nhưng ngay khi Cửu Thiên vung tay, bỗng nhiên bóng người của Thiên Vĩnh Phúc lại biến mất!
Đợi đến khi lửa và sét xuất hiện, Thiên Vĩnh Phúc lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Cửu Thiên, Cửu Thiên vừa định phản công, Thiên Vĩnh Phúc lại chạm vào chuôi kiếm của Cửu Thiên, ngăn chặn trọng kiếm Vô Phong của hắn.
Hắn ta còn giơ một ngón tay chọc vào cổ Cửu Thiên.
Ngay lập tức cổ Cửu Thiên thủng một lỗ, phụt máu.
Cửu Thiên lùi lại liên tục mấy chục bước, hắn che cổ, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc.
Vết thương trên cổ hẳn nhanh chóng hồi phục, nếu là người khác có lẽ lần này sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Cửu Thiên cũng chẳng phải người bình thường, kể cả có thủng ngực hay thùng cổ cũng vậy, giữ lại mạng là được.
Cửu Long Huyền Cung Tháp trong người hắn điên cuồng chữa trị cho các vết thương, đồng thời nó hét lên: “Chủ nhân vĩ đại, đừng đánh với hắn ta nữa. Có có lẽ thẳng nhóc này đã rơi vào trạng thái bí ẩn nào đó rồi. Phải lấy đạo phá đạo mới được!”
Cửu Thiên thầm cắn răng, Thiên Vĩnh Phúc cho hắn cảm giác như đang nhìn thấu hết tất cả. Dù hắn có sử dụng bất cứ chiêu thức hay võ kỹ nào người kia vẫn có thể tránh thoát nhẹ nhàng.
Cảm giác này trước nay hắn chưa từng có, cũng chưa từng nghe thấy.
Dự đoán trước? Hay tốc độ quá nhanh?
Cửu Thiên nhìn chằm chằm Thiên Vĩnh Phúc rồi bấm đốt ngón tay trái cảm nhận thiên địa chi lực xung quanh, rơi vào suy ngẫm.
“Vẫn chưa chết sao? Mạng cậu đúng là cứng đấy. Xem ra, để giết cậu tôi phải chém đầu cậu mới được!”
Giọng điệu của Thiên Vĩnh Phúc vô cùng bình tĩnh hoàn toàn chẳng giống lúc bình thường.
Long Ngâm kiếm xoay tròn trên đầu ngón tay hắn ta, Cửu Thiên bỗng nhớ ra một chuyện, dù chuyện này vô cùng bình thường nhưng lại khiến hắn phải nhớ rất lâu.
Hắn nhớ khi còn ở trên núi võ đạo.
Trong phủ đệ của Cuồng Kiếm võ tôn, Cuồng Kiếm võ tôn đã từng cho hắn xem ý động kiếm cao siêu vô cùng.
Loại kiếm pháp đó có thể nhìn rõ suy nghĩ của người khác, khiến Cửu Thiên vô cùng ngạc nhiên. Chẳng lẽ, kiếm pháp mà bây giờ Thiên Vĩnh Phúc đang dùng cũng giống như ý động kiếm?
Nghĩ tới đây, trong lòng Cửu Thiên cũng đã có tính toán.
Ý động kiếm, dựa vào sự thay đổi của thiên địa chi lực xung quanh đối thủ để phán đoán ra suy nghĩ của đối phương hơn nữa còn biết được đối phương đang định sử dụng
chiêu thức nào.
Có phải Thiên Vĩnh Phúc cũng như thế hay không?
Cửu Thiên nghĩ vậy sau đó hít một hơi thật sâu.
Lúc này hắn thu tất cả canh khí đã phóng ra ngoài vào trong cơ thể.
Vào lúc ấy, Cửu Thiên thấy Thiên Vĩnh Phúc dừng bấm đốt ngón tay trái!
Quả nhiên như vậy!
Vẻ mặt Thiên Vĩnh Phúc thay đổi hắn ta lập tức lao về phía Cửu Thiên.
Hắn ta cầm Long Ngâm kiếm, nhắm vào ngực Cửu Thiên, định ép Cửu Thiên phải phóng canh khí.
Tuy nhiên Cửu Thiên chẳng hề nhúc nhích, hắn để mặc Thiên Vĩnh Phúc đâm kiếm vào ngực mình.
Sau đó Cửu Thiên túm chặt tay Thiên Vĩnh Phúc.
Giọng nói của Thiên Vĩnh Phúc cuối cùng cũng thay đổi, hắn ta lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ nếu nhìn thấu kiếm quyết là đã đấu lại tôi sao? Không có canh kình cậu chỉ là thịt cá trên thớt, bạo!”
Thiên Vĩnh Phúc hét to, canh kình theo Long Ngâm kiếm chui vào cơ thể của Cửu Thiên.
Nhưng ngay sau đó, Cửu Thiên lại mỉm cười nhìn hắn ta, Thiên Vĩnh Phúc cũng chẳng nghe thấy tiếng nổ mà mình nghĩ.
Tròng mắt xám trắng của Thiên Vĩnh Phúc trở nên rời rạc, hắn ta lại hét lên.
"No! No! No!"
Canh kình chui vào cơ thể người kia như trâu đất rơi xuống biển, chẳng có chút phản ứng nào.
Lúc này, vẻ mặt Thiên Vĩnh Phúc thay đổi.
Thiên Vĩnh Phúc nói to: “Kể cả vậy cậu cũng không phải là đối thủ của tôi, võ giả mà không có canh kình thì gọi gì là võ giả?” Trong mắt Cửu Thiên lóe lên ánh sáng lung linh, nói: “Chẳng cần canh kình, tôi vẫn giết được anh, Đoạt Hồn Pháp Quyết!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất