CHƯƠNG 1337 

Lữ gia. 

Lữ thừa tướng ngồi ở hậu viện, yên lặng nghe con cháu của Hàn gia ở trước mặt, hỏi: “Hàn Khánh. Cửu Thiên thật sự mất tích rồi sao?” 

Hàn Khánh lớn giọng nói: “Chuyện này còn có thể giả được sao? Cả đêm không về, chưa từng thấy người anh em Cửu Thiên như vậy. Chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!” 

Lữ thừa tướng nhíu mày nói: “Không thể là bản thân cậu ta có chút chuyện gì đó sao? Chẳng qua chỉ một đêm mà thôi, lo lắng vậy ư?” 

Hàn Khánh lớn giọng nói: “Lần trước là Linh Bối tiểu thư mất tích, bây giờ lại là Cửu Thiên mất tích, đương nhiên phải vội rồi. Không vội, tôi sợ đợi thêm lúc nữa, hài cốt của Cửu Thiên cũng không nhìn thấy nữa rồi. Lữ thừa tướng, ngài cho một tin chuẩn đi, rốt cuộc có tin của Cửu Thiên không?" 

Lữ thừa tướng trợn ngược mắt, Hàn gia chuyên môn phái tên như này tới hỏi tin tức chứ, có phải cố ý chọc tức ông ta không? 

Vỗ tay, một lão nô bộc mặc áo vải thô đi tới trước mặt Lữ thừa tướng. 

Lữ thừa tướng lên tiếng hỏi: “Đi tra xem có động tĩnh liên quan tới Cửu Thiên không? Nếu thật sự xảy ra chuyện, cậu ta chắc chắn sẽ không khoanh tay chịu trói, nhất định từng chiến đấu” 

Lão nô bộc rảo bước rời đi, Lữ thừa tướng nói với đám Hàn Khánh: “Các cậu đừng vội, ngồi đi. Đợi tin tức trở về.” 

Đang nói chuyện, Lữ Âm đẩy xe lăn từ cửa hậu viện xuất hiện, đanh giọng nói: “Sao thế? Cháu hình như nghe Cửu Thiên mất tích rồi? Anh ta xảy ra chuyện rồi sao?” 

Lữ thừa tướng quay đầu nhìn sang Lữ Âm, khẽ nói: “Cái này phải đợi một lúc mới biết. Lữ Âm à, cháu về nghỉ ngơi trước đi, thương thế của cháu khỏi rồi sao?” 

Lữ Âm gật đầu nói: “Sắp rồi ạ. Cháu cũng đợi ở đây, nếu Cửu Thiên thật sự chết rồi. Cháu vẫn muốn nghe được tin tức của anh ta đầu tiên 

Hàn Khánh trừng mắt với Lữ Âm nói: “Nhóc con nói chuyện thật sự không may mắn gì cả! Cái gì mà có chết hay không, Cửu Thiên sẽ không chết!” 

Lữ Âm lập tức quăng cho Hàn Khánh ánh mắt sắc bén, khóe miệng nở nụ cười, giống như đang tính toán làm sao khiến gương mặt gấu này của Hàn Khánh biến thành gương mặt khổ qua. 

Nửa canh giờ sau, lão nô bộc áo vải thô rảo bước quay lại, trong tay cầm một tờ giấy, đưa cho Lữ thừa tướng. 

Lữ thừa tướng nhận lấy tờ giấy liếc nhìn, lông mày nhíu chặt, vo tờ giấy thành một cục, để ở trong tay, trầm giọng nói: “Xem ra thật sự xảy ra chuyện gì. Đêm qua có một hộ gia đình nhìn thấy Cửu Thiên chiến đấu với một người đàn ông mặc áo choàng đen, sau đó hai người cùng nhau rời đi. 

Hàn Khánh lớn giọng nói: “Là ai, rốt cuộc là ai tìm Cửu Thiên gây rắc rối. Kẻ đó không muốn sống nữa sao? Không biết, bây giờ Cửu Thiên tính là một nửa con cháu của Hàn gia chúng tôi à, lại còn là người tham gia vòng chung kết của cuộc tuyển chọn, kẻ đó đang khiêu chiến với cả triều đình sao?” 

Thần sắc của Lữ thừa tướng hơi thay đổi, nói: “Cậu nói rất đúng. Đối phương là đang khiêu khích với triều đình, người hoặc gia tộc có sự to gan như này, cả đô thành, cũng chỉ có mấy người mấy nhà thôi.” 

Khựng lại một chút, Lữ thừa tướng nói: “Khoảng thời gian trước, Thiên gia hình như vì sợ Cửu Thiên thắng Thiên Vĩnh Phúc, vậy nên luôn muốn tìm đủ loại cơ hội làm yếu đi thực lực của Cửu Thiên. Nghe nói đã chiêu mộ mấy người, kêu bọn họ nghĩ cách làm Cửu Thiên bị thương, để Thiên Vĩnh Phúc dễ dàng giành chiến thắng” 

eyJpdiI6InBkNitxOWw0K2xwOTlaQ1FvVnV6NUE9PSIsInZhbHVlIjoic0RhQ2czOG1TdlNBOHpTa2JhOCs5amh3alJoNjNhMHdlXC9iOHRsbHdEY0x1NjlveThvSnZtZ1Zpc0szN3Q3SGtyY2lDZUg5a0pTbmZmTUVvSkN4XC9yOVJQdjR3eDU1WFhrRmtPVFJJV2FRbnJPSHFpUStaZGRCSjMwdzAyXC9mZWRwRTNWWjdtYkVISWFKTURSMExKWXNwXC9lWTlZZHpiZVMyYm1QODFhMHQ4K0lrVWdpa0xWWTErenBlNjBPb1I0N1wvaU5YSmFpYzJqTFBSakkxbUdWcXMrUkpGbXFiQTZvT2FIM1pRUXk4YmszSzZnQ1wvZnZFVENOUHR2XC9pcXlPWUJhSnB0N2RwbzY0QitmU2ZENCs3QlhmQVB1NklFdzVWYklvaXFndDBuV3lZbDRRUXVFTXlKbVdhUlVhOEp2Vk0yVGNcL3JxZjVIaXlKbmh1RzMzWW5OeFZoVGNaNWpxeVlXcDlTanhxQWVLbXViYWYzREtiREZuR0RKcjZwdExvRzE3OTRkVDdCbnVmY21HV2ZaVFE0bk1PUTczeTQxSThISStqNHV3U01XVGJOTmxsTU5yVkFYbFBlaTBSWXB5RkNwUmVOdkdVMTVtelFBVVNmakRLR3RZSDBvcEF0ejJQbktOSzVXb05VY0JRRGpoUURwVVlNbFlnamF2Zk82cmVDTGlcL1lIWTgzOTdscGdCXC9rb1JoZU9KTm1LdCtTdmlnSTVkc2pPQzRTTzc3cTZHSWg1RDd6RGpUUlI0NGNpTEYxWFhpYTcrZm90NnRrMGZPSzZ2ZWp1eEl4MTRnaHVsWXZrNEQraVQ3cmlneDArWWNFK1JKSnJhU3A3RVNxTTRTSmZxVnNDME5HSEo5VXZ6ZklnSTE1TFpKMmVDeWxJWmNMYXZ0WlZWQU9KWXI0VDVVZmV4RmJWN3JvREJKU1czYnQralFKYWxqYmpXUDRrNG9DY0NzV1p0bVVyU1dPaGFJbWJ1Y0lHeGVNcWJxVUdVZHVPbkliQnkyN2IrY1U4dUVpQzVHRWJ3bzFWMjE3ejhUUXh1bXlwdHpHYVJCaGtqbVpQVkc2bFBSeHU5Zm89IiwibWFjIjoiZmIwMmU3YmVlMTY4NDQwYTlmMDk5MDE5YTE2ZjRjMGEyYzYyNDg4NmQ0ZmM5NWFhYjY2NDg4NTNkMjk1YzU2NSJ9
eyJpdiI6InJKZ1B6aUVYYWxHR2lHKzhUXC9nNHh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxTU2pBYUFsejRFTGJUYTZ2MVVJOHE1ZERLUmRNcitRVVozdGhLakRcL3VqRnZKV0h4Z25WS2lOV3dWZGhoWmdLM3VZXC9SQWlaR1VCcU5HSUxpblJyc2xrWCsydWVQT25YWENGSFMweWJ4aHhLOHZLSnNJWk8zdnFtR2U4YnlhbFBhNnFndzFyZHA5MStNbTVWZ3g1QVRLVlJGMUsrZHp5czViaFRobkRLUUg5NHNJclg1XC9kS3FqYndkdUtzelJ0ZlVNVkpXeU5MNWNDMXBZckxOeHk0Y1Z0Zkd4WjFXeEZkZFQzNDdkWE9pZk96RGExdGJHcmhaYTAxMVdTRmx4WFBFOE14RU1CaUJMcmRxa09NR3BDYmR1WVZ4RHczU280QTl0eTA5R3VpOHI4PSIsIm1hYyI6ImYyZDJiZTI0YzU4Yjc2MzZlMjg5MWU0ZTVjMjBiZWU1NDYxZmQ0ZGRhNmQzYWNjMTFjZWJhYzA0YWM4YzYxYTEifQ==

Lữ thừa tướng dõi theo bọn họ rời đi, sau đó khẽ cười thành tiếng.

Ads
';
Advertisement
x