CHƯƠNG 1258 

Mục đích hắn tới Đàm Đài gia đã đạt được, thậm chí tốt hơn dự tính. Nếu còn xảy ra phiền phức, vậy thì được không bằng mất. 

May mà sáng hôm nay, thị vệ kim giáp trong cung gọi hắn vào điện, tới kho vũ khí của hoàng thành, chọn lựa thần binh. 

Bên ngoài cửa của Đàm Đài gia, một chiếc xe ngựa hoàng gia đã đợi sẵn. 

Khi Cửu Thiên đi ra từ Đàm Đài gia, không biết bao nhiều người rì rầm bàn tán. 

“Cửu Thiên công tử vậy mà dạo này lại ở Đàm Đài gia! Cậu ta không phải nên sống ở Hàn gia sao?” 

“Thật kỳ lạ, không lẽ cậu ta và Đàm Đài Vân tiểu thư yêu nhau rồi?” 

“Thiển cận, khoảng thời gian trước có người còn nhìn thấy Cửu Thiên công tử và Đàm Đài Vân tiểu thư đi dạo cùng nhau ở bên ngoài. 

“Thật hay giả? Đó thật sự là trai tài gái sắc. Số của Cửu Thiên sao lại tốt như vậy!?” 

Cửu Thiên nghe thấy bàn tán của quần chúng không biết sự thật này, cười khổ một trận. 

Quả nhiên làm bất cứ chuyện gì cũng có cái giá của nó. Hắn tới Đàm Đài gia có được cách phong ấn của công pháp Đoạt Hồn mình muốn, nhưng cũng vì vậy mà dính một đống tin đồn. 

May mà Linh Bối không ở đô thành, nếu không thật sự không nói rõ được. 

Còn về Vũ Hoàng Yến, cô ta sợ rằng căn bản sẽ không để ý chuyện này. 

Cửu Thiên ngồi vào trong xe ngựa, theo thị vệ kim giáp hóa thành một luồng ánh sáng, bay về phía hoàng thành. 

Không lâu sau, xe ngựa của Cửu Thiên đã dừng ở cổng thành của nội thành, sau đó từ từ đi vào trong hoàng thành. 

Lần này, bọn họ không có tới điện Thái Hòa, đi thẳng về phía Đông. 

Cửu Thiên xuyên qua rèm cửa sổ của xe ngựa, nhìn những tòa cung điện dần xa. Một canh giờ sau, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Thị vệ kim giáp khẽ nói: “Cửu Thiên công tử, tới rồi, mời xuống xe. 

Cửu Thiên vén rèm cửa đi ra, bỗng nhiên cái đập vào mắt chính là một tòa kiến trúc cực lớn. 

Hình dạng như kiếm, đâm vào mặt đất, chuôi kiếm là mái hiên, thân kiếm là chủ thể phòng ốc, mũi kiếm là cửa lớn. 

Kiến trúc như này cao chạm mây, ngẩng đầu nhìn, cũng phải cao trăm trượng. 

Ba chữ võ vũ khí cực lớn ở “thân kiếm”, chấp nhiếp tâm phách. 

Cửu Thiên đứng tại chỗ nhìn rất lâu, lúc này mới thu hồi ánh mắt, chỉ tòa kiến trúc này đã mang theo cảm giác tiêu điều. 

Hơn nữa Cửu Thiên còn chú ý tới, hình dạng của tòa kiến trúc này thật sự rất giống trọng kiếm Vô Phong trong tay hắn. 

Không biết có phải một sự trùng hợp không? 

Rảo bước đi lên, Cửu Thiên đi tới đằng trước cửa lớn. 

Lúc này, người đứng ở bên ngoài cửa không chỉ có một mình hắn. 

Thiên Vĩnh Phúc, Thủy Thừa Vinh, Thạch Thần, Lữ Âm, Lâm Sơ, Xa Linh, Đường Thanh đều tới đủ. 

Cửu Thiên vậy mà còn tới cuối cùng, bảy người đưa mắt sang nhìn Cửu Thiên. 

Thiên Vĩnh Phúc hừ lạnh một tiếng. Sắc mặt Thủy Thừa Vinh, Thạch Thần không mấy thân thiện. 

Lâm Sơ, Xa Linh, Đường Thanh đều khẽ liếc qua. Chỉ có Lữ Âm đi tới, cầm nạng vỗ Cửu Thiên một cái nói: “Này, anh sao chậm như vậy? Đợi anh rất lâu rồi!” 

Cửu Thiên cười rồi nói: “Giờ không phải tôi tới rồi sao?” 

Đang nói chuyện, một ông lão từ từ đi từ trong kho vũ khí ra. 

eyJpdiI6Iml4VFpXUVY3eUxIdjljRjR0VFRpcEE9PSIsInZhbHVlIjoiN25aME10VGZ0V0hJQkoxRjNMcjBDK1BoNEZOK09QVWtIOWpXV2gyMHlQQ3ZBMXZzNXpYcjBvMFFqczlRRzR2bytOR3ZmXC9HdzdqbG1kMVU3K2gxcEtmQnFGTElsUWs3cFl5aW5hTldXT0lZOGlcL00zV2FyNjZGaFBYbllpSWRFNnozbVJwZ3piTTZwYm53TWtUbHBCdTBsN0FmVlA4bE1QblMrYzd4cXBoMys1eW56cjJcL0diS3owZzdFRUZqTDVRYXZoOUdGVmhzWHF1enBxc2xOY2tibmg0ZUM0SEtHZ2NtNTdtcXFOVkxLS2UzN2dEZmo5VXIyRVRTaUFzVXJwQ1l5Q01vcERhc2RVWEtUU2VITmJTTktqSUIxWitLREJKYlZ2N04xYlZjVHY3Q2swbXZrS1dIQUVKckM4NEFRTDBOYWg2WXRVWVhNbm15cmVZWndYQlp4QXI3U3JRMldReWRKRVNFc1ZabG5XNnhmSUtiQnVtNjZOUndCNE8ySlRxSUFnWWVWalA2K3cwSmJOWTI1VnBESjdpNFI2Z1JJc1B2alR0c0FxOWpoWFwvMnZwMDdqek90RUFiWkhOTkd0cEQrQXZRSnFmVDY1dDc0eHQ0UkpIUnQ5XC9YWTBSbE1ONngyTzVZUFRuaUIwUTVKUVJQWWdJMkpzMFBUUm55MjNtSTBPdVZDQTVqSlBwRFFZUlZoQnMycVhxcFNtaEE0MzYwanhSWURHc0IzNlVaTHdZVXZJbjI3K2EyclBRdnVoazFNOE5mYm55c3l5YXVGRXl4UkNFZEdWdHgwb1ZKRktGNXhBSm5GdXJ5RHBXMTFCakpFcWhoR3NjQjNmU1pYTEVKTVBVb1N5ZnBiQngwMkJIMnIzWmFaMiszK3lkZnlJXC92cFNLVnUyOEdsWFN3TTYzd2llNllCaVdFTStZVzFXMFBwVEtRRDJvUmJJZDZPMkVHZlIzaW1BaVh0MWZhM1RGbzVEM2F5dmMrN1F3SnZKUWVkRm85VmN1NFJRSzA0WStkc1NVOHorSllKM2RYVFwvUTh1WXhCYkZwaUdSTlJVUnRNWFwvYjIwOUxUWGk2V0M3ckpZS1BNdklkV3JUMVhOWXd2NTA3dzNpK1M1TUczYis4d0JZcG5GcndXSEFNMGtQNitoNDY4N0lMekdhZnhpYm5DTlNoU1NBNGhyb2pYK0JZaVlnZGhzcHo1UU1KMkxBXC9yVDN3QTBVbmJXYStJaW9LZThmMUFDWG1qTEtRPSIsIm1hYyI6IjVjMWU2Y2JiZjM3NmViZjdhZDE3N2VhMmE0NDA0MDYwODRmMGMzNTgxN2IxNjU4M2Q2NjRkOGYzODZjYzE0NjQifQ==
eyJpdiI6InMzYnBXOFFYbmwyOFlDZGU0RDVqVmc9PSIsInZhbHVlIjoiZW9zWXBacEcwKzJBMEhETkdrQUlcL21nUndWTFwvR09RYXJCRVwvMldrUWJzeVJRQ091emRkNXJwNTZkRzlhdWxjNnk4N1lkZEhGajJMVUszMGM3VmpJeGlHQmlZaVVyb093aktcL09HZVpNRGlJa2F6eko0TWZcL1FSdmFBOWhMU1duM2REQWNqUU9FbFNIZytQbEVkbmU3MEtvMlN0MEk1ZXZHODNOZmJOVHpKajhNdzlqWnBxWGNPcmdUVTJQeWlUNXlhT3U1d2FFZlZhRUEycDBZbUNvVmFRPT0iLCJtYWMiOiI5MDA3MTZlMjYzYzM2NGY4ZDVlYzZlMmNhZGVhNDVkMmFiZjA4MjQyMzNhNDViYjJmYTM2MmYyNGUxN2VkYjJkIn0=

Khẽ mỉm cười, ông lão nói: “Xem ra đã hiểu hết rồi, vậy thì theo tôi đi vào, nơi này có tất cả những cái các cô cậu muốn!”

Ads
';
Advertisement
x