Dĩ nhiên là Lâm Huyền hiểu rõ hàm ý trong lời nói của hắn.
Thật lòng mà nói, Lâm Huyền cũng không muốn dính vào đống bùn nhơ của Kiều gia làm gì.
Nhưng thứ mà Kiều Tử gặp phải lại rất đáng thương, khiến người khác thấy đồng tình.
Nhưng mà, người đáng thương ắt sẽ có chỗ đáng trách.
Có thể nói rằng, nàng phải lâm vào bước đường này, một phần nguyên do lớn đều là bởi vì bản thân nàng cả.
Nhưng mà nếu như Kiều Vũ đã mở lời rồi thì hắn cũng không tiện từ chối.
Lâm Huyền trầm ngâm đôi chút rồi mới gật gật đầu.
“Cảm ơn Lâm huynh!”
Kiều Vũ cúi người bái lạy Lâm Huyền một lại, mở miệng nói lời cảm ơn.
“Nếu như Lâm huynh có thể giúp tiểu muội vượt qua cửa ải khó khăn này, ta có thể làm chủ tặng cho Lâm huynh một món đồ.”
“Kể cả viên đan dược cấp sáu kia, chỉ cần là thứ Lâm huynh thích, ta cũng có thể nghĩ cách xem.”
Hắn nói như thế làm cho Lâm Huyền nghe đến giật cả mình.
Cần biết rằng, trận sóng gió lần này của Kiều gia đều do viên linh đan cấp sáu đó gây ra.
Nhưng mà, Kiều Vũ vừa xoay người một cái liền muốn đem viên linh đan cấp sáu đó tặng cho hắn, chuyện này đúng là vượt xa những gì Lâm Huyền tưởng tượng mất rồi.
Nhưng mà, nhìn dáng vẻ hai người bọn họ, hình như bọn họ cũng không để tâm lắm đến viên linh đan cấp sáu này.
Kiều Vũ thì thôi đi, suy cho cùng hắn cũng không thể tu luyện được.
Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của Kiều Tử cũng không hề để tâm, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ.
Lâm Huyền thòe dài một hơi, hai huynh muội nhà này đúng là kì lạ quá rồi chứ.
Được sinh ra trong một gia tộc lớn, gần như phải bắt buộc tranh đoạt quyền thế với nhay, nhưng hai người họ không thèm mảy may để ý đến.
Có lẽ, có mấy người không giống như trời sinh nhỉ.
Hoặc có lẽ, ước vọng của hai người này rất cao.
Đi về phía trước thêm nữa chính là đi vào phạm vi Kiều gia nắm giữ quyền lực rồi.
Mãi cho đến lúc này, Kiều Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Dù Kiều Quế có to gan đến đâu, cũng không thể ra tay trong khu vực mà Kiều gia nắm giữ quyền lực nữa.
….
Kiều gia lúc này không hề yên tĩnh chút nào, nói đúng hơn là khuôn viên của Kiều Quế.
Vốn dĩ nàng nghĩ chuyện nàng làm trời không biết đất không hay, chỉ cần Kiều Tử chết đi thì viên linh đan cấp sáu kia sẽ là thứ thuộc về nàng.
Vậy mà thuộc hạ của nàng lại đem về cho nàng một tin tức vô cùng chấn động.
“Đám kỵ binh trước đây cử để đi tiêu diệt Kiều Tử, gần như đã bị tiêu diệt sạch toàn bộ rồi!”
“Mà người gây ra chuyện này chỉ là một người đi theo bên cạnh Kiều Tử mà thôi.”
Khi nàng nghe thấy tin tức này, xém chút nàng đã bị giận đến ngất xỉu đi mất.
“Chuyện này sao lại có thể như thế chứ!
Kiều Quế vỗ bàn đứng lên.
Thân là tỷ tỷ của Kiều Tử, nàng rất hiểu con người Kiều Tử.
Trời sinh Kiều Tử không tích tu luyện, thậm chí có thể nói rằng nàng rất ghét võ giả.
Mà cũng chính vì như thế, nàng mới đi gần bên cạnh Kiều Vũ như thế kia.
Lần này hai người nàng và Kiều Vũ xuất ngoại, là để du sơn ngoạn thủy với nhau. Lúc họ rời đi, họ thậm chí không dẫn theo thị vệ của gia tộc nữa.
Tính cách như thế này, sao bên cạnh của nàng lại còn có thêm cường giả được chứ?
Vậy mà bây giờ, sự thật lại bày ra trước mắt Kiều Quế, nàng không tin cũng không được.
“Chuyện này thực sự chỉ do một người làm ra thôi hay sao?”
Kiều Quế lại lên tiếng hỏi tiếp.
Tên thuộc hạ đó ngập ngừng đôi chút rồi mới mở lời.
“Trưởng đoàn của đoàn kị binh sói hoang dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi Thiên Tuyết Quốc, trước khi rời đi, hắn không hề liên lạc gì với bọn ta.”
“Những tin tức mà bọn ta có được, đều là bọn ta tự mình đi điều tra lấy.”
“Nhưng mà, khi nhìn những vết tích để lại, thật sự bọn họ đã chết trong tay của một người duy nhất.”
Khi nghe thấy lời này, gương mặt của Kiều Quế trở nên khó coi vôc ùng.
Nàng đi qua đi lại trong phòng, rất lâu sau mới mở miệng nói.
“Bây giờ bọn họ đã về đến đâu rồi?”
“Chắc giờ vẫn đang còn bên ngoài biên giới, bọn họ không có cưỡi theo yêu thú, nếu muốn về đến gia tộc, chắc phải mất nửa ngày thời gian.”
Kiều Quế gật đầu.
Kiều Vũ chỉ là một người bình thường, dĩ nhiên không thể cưỡi yêu thú bay hay sư tử bay được rồi.
Trước khi bọn họ về đến gia tộc chính là cơ hội cuối cùng của nàng rồi.
“Ngươi dẫn theo hai người, điều tra thực lực của người đó đi.”
“Nếu như hắn thật sự có sức mạnh khủng bố đến vậy, thì ta sẽ lại suy nghĩ kế hoạch mới vậy.”
Nàng vừa dứt lời, người đó liền lập tức rời khỏi căn phòng.
“Kiều Tử, nếu như ngươi chết ở bên ngoài thì tốt biết mấy.”
“Thiên phú của ngươi không tốt lắm, dĩ nhiên gia gia sẽ chiếu cố ngươi rồi.”
“Nhưng ngươi uống được viên linh đan kia thì có tác dụng gì chứ? Chi bằng để cho ta uống nó vậy!”
“Nếu như ngươi chết ở bên ngoài, vậy thì xem như mọi chuyện kết thúc rồi.”
Kiều Quế tự mình lẩm bẩm nói.
….
Ở một diễn biến khác, đám người Lâm Huyền đã đi vào trong nội địa của Thiên Tuyết Quốc rồi.
“Điểm đến lần này của chúng ta chính là Tử Vân Thành, nơi đó cũng là nơi ở của Kiều gia.”
“Thêm thời gian nữa ngày nữa, có lẽ chúng ta sẽ đến đó thôi.”
Kiều Vũ mở miệng nói.
Lâm Huyền khẽ gật đầu, hắn cũng không quan tâm chuyện này lắm.
Ngược lại là những võ giả xung quanh đã thành công thu hút được sự chú ý của hắn.
Minh chủ đã từng nói rằng, Thiên Tuyết Quốc chính là một quốc da có người dân vô cùng mạnh mẽ.
Bây giờ xem ra, những lời nói đó chính là sự thật rồi.
Trên đường này không có người nào là kẻ yếu đuối cả!
Lúc đi trên đường, những người mà Lâm Huyền nhìn thấy đa số đều là những võ giả thuộc Hóa Nguyên cảnh.
Cảnh tượng này khiến Lâm Huyền vô cùng bất ngờ.
Không hổ danh là thế lực nhị lưu, chỉ nói về mặt chất lượng của võ giả, thì Thiên Tuyết Quốc đã mạnh mẽ hơn nhiều so với liên minh trăm nước kia rồi.
Trong mắt Lâm Huyền khẽ lóe lên mấy tia sáng dao động qua lại, hắn không thể không nghĩ đến, vậy những thế lực cao cấp kia còn có những cảnh tượng đẹp đẽ hơn thế nào nữa?
Với hắn mà nói, thành trì này cũng chỉ là một điểm dừng chân mà thôi.
Vì để chăm sóc cho Kiều Vũ, ba người họ đã thuê một chiếc mã quân d=ở đây rồi lại xuất phát đi về phía của Tử Vân Thành.
Kiều Vũ ngồi trên xe nghỉ ngơi, Lâm Huyền tự ngồi phía trước quất ngựa điều khiển xe.
Đã cách Tử Vân Thành một khoảng không còn xa nữa, nhưng Lâm Huyền cứ có cảm giác không được thoải mái.
Hắn cảm nhận thấy bản thân mình đã bị theo dõi rồi.
Cảm giác này đã giúp hắn hóa giải không biết bao nhiêu nguy cơ trước đây.
“Đã vào nội địa của Thiên Tuyết Quốc mà vẫn còn muốn ra tay hay sao?”
Lâm Huyền lạnh lùng nói.
Người của Kiều gia này đúng là ác độc vô cùng!
Hắn tự mình âm thầm chuẩn bị, chỉ cần có người đánh úp, hắn sẽ tấn công người ta như vũ bão ngay lập tức!
Còn chưa đến một trăm dặm nữa là đến Tử Vân Thành.
Lâm Huyền tự mình đặt ra một giả thiết, nếu như bản thân hắn là người đến đây để mai phục giết chết người khác, thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Nếu như còn không chịu ra tay ở chỗ này, vậy thì sẽ không còn cơ hội nào nữa rồi!
Quả nhiên, ngay khi hắn vừa có suy nghĩ này, trong đầu hắn liền có hai bóng người xuất hiện.
Hai người này đang cực kì cố gắng che giấu khí tức của bản thân, nhưng cũng không giấu nổi với trực giác của Lâm Huyền.
“Cuối cùng cũng không đợi được nữa rồi hay sao?”
Lâm Huyền khẽ cười, cho dừng ngựa lại.
“Sao vậy?”
Kiều Vũ mở miệng hỏi.
Cả đoạn đường đi, hắn luôn rất cảnh giác.
Bây giờ Lâm Huyền lại dừng xe lại, trong lòng hắn liền có suy đoán.
Lâm Huyền ngắm nhìn khắp nơi, nhưng lại không hề mở miệng nói gì.
Cũng chính vào lúc này, có một tiếng huýt sáo truyền đến từ phía sau lưng.
Chỉ thấy có một bóng người đột nhiên lao ra từ phái bên hông, rồi lao về phía xe ngựa.
Lâm Huyền khẽ nhíu mày.
“Tốc độ này đúng là nhanh quá!”
Tốc độ của người này cũng không thua kém gì Lâm Huyền.
Lâm Huyền đã gặp phải một cái đinh nhọn rồi.
Nhưng hắn cũng không vội vàng ra tay.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất