Sau khi ánh sáng kia dần dần biến mất, trên võ đài lộ ra vẻ bụi mù.  

             Ở trên đài quan sát lặng ngắt như tờ, mọi người đều mở to mắt nhìn về phía võ đài bụi mù.  

             Dường như bọn họ đã thấp thoáng nhìn thấy một cái hố sâu thật lớn ở dưới lớp bụi mù.  

             Lỗ Vũ bất ngờ đánh một công kích đáng sợ như vậy, chắc chắn Lâm Huyền không thể nào tránh né được.  

             Nhưng cũng không có ai dám chê trách Lỗ Vũ, căn bản các trận đấu võ của Tiêu Dao Lâu không hề có quy tắc, có thể sử dụng tất cả thủ đoạn.  

             Rất nhiều người cảm thấy thầm nuối tiếc cho Lâm Huyền, đây là lần đầu tiên Lâm Huyền bước lên trên võ đài này, biểu hiện thực sự quá mức chói mắt.  

             Khán giả cứ tưởng rằng sẽ được nhìn thấy một tên võ giả thẻ đỏ đang dần dần xuất hiện.  

             Thế nhưng tất cả đều đã bị nghiền nát rồi, công kích tương đương với một kích toàn lực của võ giả cảnh giới Hóa Nguyên Cảnh tầng bốn, dưới tình huống không hề phòng bị chút nào, làm sao Lâm Huyền có thể chống đỡ được.  

             Lâm Huyền đã bị chết.  

             Lỗ Vũ phóng xuất ra nguyên khí cảm ứng lớp bụi mù, hắn không hề phát hiện ra Lâm Huyền, cũng không hề cảm nhận được khí tức của Lâm Huyền.  

             Hắn ngửa mặt lên trời cười to.  

             “Ha ha ha ha ha ha! Lão tử thắng! Lão tử chính là võ giả thẻ cam.”  

             Ở bên trên lối ra của võ đài, Mã Phong Dương nhíu mày, hắn cảm giác không đúng ở chỗ nào đó.  

             Bất kỳ một tên võ giả nào khi đối mặt với công kích của kẻ địch đều sẽ xuất hiện một phản ứng nào đó.  

             Thế nhưng trong khoảnh khắc Chấn Thiên Côn gần như đã đập vào đầu của Lâm Huyền, Lâm Huyền vẫn không hề nhúc nhích một chút nào cả.  

             Chỉ có hai khả năng.  

             Một là Lâm Huyền đã tự tin quá mức mà ngã ngựa.  

             Hai là Lâm Huyền tự tin rằng mặc dù Lỗ Vũ sẽ sử dụng con bài chưa lật nhưng cũng không thể nào làm hắn bị thương được.  

             Mặc dù đây là lần đầu tiên Mã Phong Dương gặp Lâm Huyền, chỉ vừa mới giao lưu vài câu, thế nhưng hắn tuyệt đối không tin rằng Lâm Huyền sẽ chết một cách dễ dàng như thế được.  

             “Nếu như Lâm Huyền không chết, vậy thì người của hắn đang ở đâu?”  

             Đột nhiên, con ngươi của Mã Phong Dương nhanh chóng co rút lại, hắn thấy một bóng người đang xẹt qua ở bên trên võ đài với một tốc độ cực kỳ kinh khủng.  

             Đồng thời khiếp sợ còn có Liễu Thúy Thúy.  

             Ngoại trừ hai người, toàn bộ cường giả Hóa Nguyên Cảnh ở bên trên đài quan sát cũng bắt đầu phát hiện ra.  

             Tuy nhiên hầu hết mọi người đều không nhận ra được điều đó cho đến khi bóng người dừng lại.  

             Đó chính là bóng dáng của Lâm Huyền.  

             Tiếng hò hét vang lên từ bốn phương tám hướng ở bên trên đài quan sát, đối với phần lớn người mà nói, bọn họ đột nhiên nhìn thấy Lâm Huyền xuất hiện ở phía sau của Lỗ Vũ mà không hề có một chút dấu hiệu nào cả.  

             “Lâm Huyền còn sống.”  

             “Trời ơi, làm sao hắn lại có thể xuất hiện ở sau lưng của Lỗ Vũ?”  

             “Tốc độ thật là nhanh, ta chỉ thấy được một cái bóng mà thôi.”  

             “Gặp quỷ rồi. Rõ ràng ta còn mạnh hơn Lâm Huyền một cái cảnh giới, thế mà chỉ nhìn thấy một cái bóng màu trắng lướt qua, rốt cuộc hắn đã học được thân pháp nào mà lại có tốc độ nhanh như vậy.”  

             …  

             Đài quan sát đột nhiên phát ra những tiếng hò hét khiến cho Lỗ Vũ đang cười to phải dừng lại.  

             Lỗ Vũ cũng cảm nhận được khí tức của Lâm Huyền đang ở phía sau của hắn.  

             Hạt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống từ trên trán của Lỗ Vũ.  

             Trong lòng của hắn đang run rẩy.  

             Sau khi Chấn Thiên Côn phát nổ, Lâm Huyền đã ở ngay phía dưới côn, làm sao Lâm Huyền có thể tránh thoát được?  

             Hoặc có lẽ, hắn không hề trốn? Điều đó không có khả năng.  

             Nhưng mà Lỗ Vũ lại không thể tin được, quả thực là do Lâm Huyền làm ra.  

             Trong nháy mắt khi Chấn Thiên Côn phát nổ, Lâm Huyền chỉ làm một việc.  

             Bá Thể Thần Công!  

             Thần Đạo Công Pháp đã tăng đến cảnh giới tầng ba cho nên Bá Thể Thần Công cũng đồng thời tăng lên đến tầng ba.  

             Sau khi thi triển Bá Thể Thần Công, độ cứng cơ thể của Lâm Huyền cũng không hề thua kém độ cứng của một pháp bảo phòng ngự địa cấp.  

             Quả thực uy lực của Chấn Thiên Côn khi phát nổ cực kỳ kinh khủng, thế nhưng vẫn không thể nào có thể làm bị thương Lâm Huyền sau khi đã thi triển Bá Thể Thần Công được.  

             “Kết thúc.”  

             Giọng nói của Lâm Huyền vang lên từ phía sau, tinh thần của Lỗ Vũ hoàn toàn tan vỡ, hắn rống to.  

             “Không!”  

             Hắn không cam lòng thua trận như vậy, dựa theo quy tắc của Tiêu Dao Lâu, chỉ cần hắn thua một trận tỉ thí thì sẽ mất đi một nửa số tiền vốn.  

             Lỗ Vũ muốn trở thành võ giả thẻ cam một lần nữa thì phải chờ một thời gian rất dài mới có thể có đủ tư cách để tấn chức.  

             Lỗ Vũ xoay người đánh một quyền về phía của Lâm Huyền, Lâm Huyền xòe bàn tay ra, nắm chặt nắm đấm của Lỗ Vũ ở trong lòng bàn tay.  

             Lúc này, Lâm Huyền vẫn thi triển Bá Thể Thần Công như trước, Lỗ Vũ cảm giác được nắm đấm của hắn đã đấm phải một pháp bảo vô cùng bền chắc không thể nào phá vỡ nổi, thiếu chút nữa thì toàn bộ xương tay cũng phải nứt vỡ.  

             Bây giờ hắn mới hiểu được sự chênh lệch giữa hắn và Lâm Huyền, không phải có Chấn Thiên Côn là có thể bù đắp được.  

             Trong lòng Lỗ Vũ còn chưa kịp cảm thán, cả người của hắn đã bay lên một lần nữa.  

             “Ầm!”  

             Lúc này, tất cả các khán giả ở phía tây của đài quan sát lại cảm nhận được một chấn động mạnh mẽ.  

             Cả nửa người của Lỗ Vũ bị khảm ở bên trên vách tường của đài quan sát, sợ rằng nếu như không có ai giúp đỡ thì khó có thể tự mình thoát khỏi đó được.  

             Dưới tiếng kêu sợ hãi, Liễu Thúy Thúy tuyên bố Lâm Huyền thắng lợi.  

             Trước khi Lâm Huyền chuẩn bị quay trở lại lối ra dành cho các võ giả, Liễu Thúy Thúy đi đến bên cạnh Lâm Huyền.  

             “Đây vẫn không phải là toàn bộ thực lực của ngươi, ta nói có đúng hay không?”  

             Liễu Thúy Thúy cứ tưởng rằng thông qua trận đấu võ lần này là có thể nhìn ra được sự nông sâu của Lâm Huyền, thế nhưng bây giờ xem ra, Lỗ Vũ cũng không có tư cách để Lâm Huyền thử đao, thực sự quá yếu ớt.  

             Lâm Huyền không để ý đến vấn đề này của Liễu Thúy Thúy, trong vòng hai ngày này, tất cả mọi người mà hắn từng tiếp xúc đều gọi Liễu Thúy Thúy là ma nữ, xưng hô như thế này cũng không phải là ngẫu nhiên, hắn cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Liễu Thúy Thúy.  

             Thấy Lâm Huyền không để ý đến nàng, Liễu Thúy Thúy cũng không cảm thấy tức giận.  

             “Ngươi nghĩ là ta không muốn sắp xếp một đối thủ lợi hại cho ngươi hay sao? Ta còn muốn hơn ngươi đó.”   

             Lâm Huyền nhảy xuống lối ra của võ giả, Mã Phong Dương bước lên phía trước nói.  

             “Chúc mừng.”  

             “Cảm tạ.”  

             Mã Phong Dương cười khổ nói: “Sau này nếu như ngươi có lựa chọn đối thủ cũng đừng đến tìm ta, có lẽ ta không phải là đối thủ của ngươi.”  

             “Ngươi khiêm tốn.”  

             Lâm Huyền sử dụng hồn lực để nhận biết thực lực của Mã Phong Dương, lực lượng của hắn cũng ngang với Lâm Huyền, nếu như đánh thật thì có lẽ thắng bại là năm năm.  

             “Tiếp theo sẽ đến lượt của ngươi.”  

             Mười trận đấu võ ngày hôm nay thì đã đánh xong được chín trận, Mã Phong Dương chính là trận đấu áp trục cuối cùng.  

             Có điều bây giờ Liễu Thúy Thúy đã cảm thấy hơi hối hận rồi, có lẽ phải nên đặt Lâm Huyền vào trận đấu cuối cùng.  

             Mã Phong Dương gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.  

             Lâm Huyền hỏi: “Đối thủ của ngươi là ai?”  

             “Độc Phong, một tên khó dây dưa, nếu như không phải không thể từ chối trận đấu võ d Tiêu Dao Lâu sắp xếp thì căn bản ta cũng không muốn đối đầu với hắn.”  

             “Ong vò vẽ? Đây là tên hiệu?”  

             “Độc Phong, không có một người nào biết tên thật của hắn là gì, chỉ biết hắn chính là một tên điên. Người nào chọc đến hắn thì chẳng khác gì chọc phải một tổ ong vò vẽ cả, không thể sử dụng châm độc để đâm chết kẻ địch thì sẽ tuyệt đối không bỏ qua.”  

             Sau khi Mã Phong Dương giải thích một lúc lâu, Liễu Thúy Thúy đã bắt đầu giới thiệu trận đấu võ cuối cùng này.  

             Đã trải qua biểu hiện xuất sắc của Lâm Huyền lúc trước, đối với trận đấu võ cuối cùng này, sự nhiệt tình của khán giả càng ngày càng dâng cao hơn.  

             “Ta xin mời hai người cuối cùng của trận đấu võ ngày hôm nay, Độc Phong, Mã Phong Dương.”  

             Mã Phong Dương để lại một câu nói: “Ta đi” với Lâm Huyền rồi thả người nhảy xuống võ đài.  

             Lâm Huyền nhìn về phía lối ra của võ giả ở phía đối diện cũng có một người đàn ông đang đồng thời nhảy xuống.  

             Dáng người của người nam nhân này rất cao, lại cực kỳ gầy gò, xương gò má ở trên mặt vô cùng góc cạnh, rất giống với một tên chết đói ăn không đầy đủ dinh dưỡng.  

             Cả người của hắn mặc một cái trường bào màu đen, bao phủ toàn bộ phần bên dưới cái cổ của hắn.  

             Ở trên ngực của tấm áo choàng màu đen là một tấm thẻ bài màu cam.  

eyJpdiI6IklLd3BiXC8yN0lhR3ZaQUdFajU4YWxnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFuRTRSb0o1dUN4aTdFTDBGaklzYUJvVDBcL0hjekhqVm5PdmRMV3pERTVVU2xlT29vTjA3SFMzWWNHV0pcLzBVQW1CckNpczFjamlHclUxVENXM09tSmRUQk5qYlFrN2dHVzZ2Nk15aHRRa0JUdnZPUGZRYTEyS1Jnb1wvSmxYN0tjVERFT2ZcL05QT0lLMFltc3NXYjY3UDJNQTJBbmF6NUxmWnRpblNNMUR6WHlOUWFLZ1EyOXY3dU1DVWlnWjJZa0p4S3ZNbkRmYzJRXC9ITTRjbkpoXC9KN2c9PSIsIm1hYyI6IjI5ZjQ2ZGJiMmQ2OTc0MWVkOTJlYjViYTc0YjVhYjIyMjY0YTBmY2VkNzUxYjU4OGQ5YWE2MGM1YTNkNjJmNGMifQ==
eyJpdiI6Ill1Qzl1ZHhCVFlWXC92SkhGTEQyMTRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkllT1Q4S0t6TzNtS092alpCeTF5aWlZYVwvK3ZDc3AyZFZzTWh0TXkrQXdqUXN6d2pcLzBLcEg4K3VIVmlTTkV5c05JWFpcL0hWd3lkbE5SRjVjRjlyVU01M0RyV2M2aUM5dUdqQ2VqNkcyTHVVc1F2cWRYK2lPZ0s0NFM0ZkhkdHR4XC9kalp3d28wcVcyY055U0hqWVdUa00wS1Q2dDREWkVKZXhLS1Rlak5ESzhacGYzdmkxYnJURTQ5STRwUWZ1Q3pkTnJDdlwvaE9aZjhWcXlhUnJFRXFMRFZKYUpCMkQrZlJlbzJkZUpGcVg3bG1WNVZ2YmZZZHhZc293QVY4U0lFV2ZRaGxpZ1wvb0ZHTUROUDEySlhzZmVKZ1dlZjVUTUlpYkVlQnlCQVdBYUtuMmxFaGxHSWd4djIrVHRUeTJ6RWpWcXhQaG1CRXhhNEt6ck1jNTV3M3RcL3lzbWdFRnlXbkhxeVJXOFRwSWlCaFUyUW82bzNWOTVJMHNibDdzQlwvejFtTHVqUElpb2toR1dDa3V0TDVtQStadytoSDVJamFJR3BGSGh6bkhORU15T2FnenRRdlF4dDg2Qjl0MkhFeU1rVjF5SFE1RkFBVFBoWWR3N1VoYnhRM0pZS21xVk9mdjVZODhrXC9DOFRcL3Excz0iLCJtYWMiOiI3YTI5MGYwMDYxY2RhMmRkY2ViODYzYzFmOWMwNDkzN2MwODEwNTQzNzlhMGYwNzNmYWIyZDQzODFjNzdhZWVhIn0=

             Dường như chỉ cần đối diện với ánh mắt ấy, phảng phất có rất nhiều châm độc đâm vào trong mắt vô cùng đau đớn.

Ads
';
Advertisement
x