Biết rằng trừ khi không phải ở trên võ đài thì không thể đánh nhau được, Lâm Huyền cũng không thèm để ý đến người đàn ông to lớn ngốc nghếch ở trước mặt, hắn lướt qua người đối phương, tìm được một căn phòng trống không có người, ngồi khoanh chân ở trên giường, chuẩn bị tu luyện hồn lực.
Trong lúc Lâm Huyền chuẩn bị nhắm mắt thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Chính là tên to con mà Lâm Huyền đã lướt qua.
Lâm Huyền nhìn thấy một tấm thẻ bài màu tím được treo ở trên hông của hắn, bên trên thẻ bài là chữ số mười sáu.
Chuyện này có nghĩa là tên to con này đã chiến thắng được số mười sáu ở bên trong Tiêu Dao Lâu.
Lâm Huyền nhìn tên to con.
“Chuyện gì?”
Vẻ mặt tên to con hung ác nói:
“Tiểu tử, lão tử vừa mới hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy?”
Lâm Huyền không thèm để ý, hắn hiểu được, sau khi đối phương nhìn thấy thẻ bài của hắn đã cố ý bới móc.
“Cho ngươi hai lựa chọn hoặc là cút đi xa một chút, hoặc là khiêu chiến ta.”
Nghe được lời của Lâm Huyền nói, tên to con nhịn không được kiêu ngạo cười ha hả.
“Tiểu tử, ngươi cũng khá kiêu ngạo đấy.”
Điều này cũng nằm trong dự định của tên to con, hắn muốn khiêu chiến Lâm Huyền.
Hắn sợ Lâm Huyền không đáp ứng, lúc này mới chuẩn bị đến sỉ nhục khiêu khích hắn, tên to con lại không ngờ được Lâm Huyền lại còn kiêu ngạo hơn hắn, cũng đỡ tốn công hắn phải nói nhiều.
“Tốt, lão tử sẽ khiêu chiến ngươi, ngươi có dám đồng ý hay không?”
“Ta đồng ý, bây giờ ngươi có thể cút đi được rồi.”
Sắc mặt của tên to con lạnh lùng: “Tiểu tử, cho đến bây giờ vẫn chưa có một ai dám bảo lão tử cút đi.”
Lâm Huyền bình tĩnh nói: “Không phải bây giờ đã có rồi sao, cút.”
Tên to con không nghĩ đến việc Lâm Huyền sẽ sỉ nhục ngược lại hắn, trên trán nổi lên đầy gân xanh, thế nhưng cũng không ra tay.
Hắn đã ở Tiêu Dao Lâu này trong một thời gian dài, cho nên cũng hiểu rõ quy tắc của Tiêu Dao Lâu hơn bất cứ ai.
Nếu như ra tay lúc này thì chỉ có chính hắn bị xui xẻo mà thôi.
“Coi như tên tiểu tử ngươi nói năng lanh lợi, ngày mai ở trên võ đài, chắc chắn lão tử sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất.”
“Nhớ kỹ tên của lão tử, Lỗ Vũ.”
Lâm Huyền không thèm liếc mắt một cái.
“Lư Ngư? Ta nhớ kỹ rồi.”
“Ngươi!”
Lỗ Vũ biết hắn không nói lại Lâm Huyền, quay đầu rời khỏi, hắn muốn đi tìm người quản lý của Tiêu Dao Lâu, sắp xếp trận chiến đấu ngày mai giữa hắn và Lâm Huyền.
Sau khi Lỗ Vũ rời đi, Lâm Huyền còn chưa kịp ngồi thiền, lại có một người nữa đến.
Đó là một tên gầy gò đầu khỉ, Lâm Huyền bất đắc dĩ nói.
“Ngươi muốn khiêu chiến ta? Chờ ta đánh xong trận này.”
Người gầy vội vàng xua tay.
“Huynh đệ, huynh đệ, đừng hiểu lầm, ta chỉ là một võ giả Hoàng cấp, làm sao lại có thể đánh thắng ngươi được.”
Lúc này Lâm Huyền mới nhìn xuống, ở giữa hông của người gầy có treo một tấm thẻ bài màu trắng.
Đây chính là võ giả có đẳng cấp thấp nhất ở trong Tiêu Dao Lâu.
Lâm Huyền cảm giác tu vi của người gầy một chút, Tụ Khí Cảnh tầng ba, quả thật không ra hồn.
“Ngươi tìm ta có việc gì?”
Người gầy nhìn thoáng qua bên ngoài, đi vào bên trong căn phòng của Lâm Huyền.
“Huynh đệ, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, tuyệt đối không nên coi thường Lỗ Vũ.”
Dường như người gầy sợ Lâm Huyền hiểu lầm, vội vàng giải thích.
“Huynh đệ, ta không phải đang nói ngươi không đánh lại được Lỗ Vũ, dù sao cho đến bây giờ thì ma nữ Liễu Thúy Thúy vẫn luôn là bằng chứng tốt nhất.”
Lâm Huyền không hiểu hỏi.
“Nếu như Lỗ Vũ đã nhìn thấy được thẻ bài của ta, vì sao còn phải đến khiêu khích ta?”
Người gầy mở miệng nói: “Huynh đệ, ngươi có chỗ không biết, Lỗ Vũ đã thắng liên tiếp mười sáu trận đấu, vừa đột phá đến cảnh giới Hóa Nguyên Cảnh, vô cùng kiêu ngạo, hắn muốn đột phá từ cảnh giới Huyền cấp lên Địa cấp.”
“Những võ giả Địa cấp đều là những tên vô cùng hung ác, Lỗ Vũ không nắm chắc có thể chiến thắng được.”
“Hôm nay huynh đệ đến đây, chắc chắn hắn thấy ngươi còn trẻ tuổi, dù sao cùng là cảnh giới Hóa Nguyên Cảnh, nhưng cũng vừa vặn mới đột phá không lâu nên mới cố ý đến khiêu khích ngươi.”
Lâm Huyền đã hiểu ra, Lỗ Vũ muốn giẫm lên người hắn để tăng cấp.
Có điều, chắc chắn Lỗ Vũ đã phí công dã tràng rồi.
Rất nhanh, một ông già đã đi tới, hắn không nhìn người gầy ở trong phòng mà trực tiếp đi đến trước mặt của Lâm Huyền.
“Lỗ Vũ nói muốn khiêu chiến ngươi, ngươi đã đồng ý rồi?”
Lâm Huyền ừ một tiếng.
Lão già mở miệng nói: “Ta đã sắp xếp hai người các ngươi vào trận đấu võ thứ chín ngày mai.”
Nói xong liền xoay người rời khỏi.
Một trận chiến đấu sau khi Lâm Huyền bước vào trong Tiêu Dao Lâu đã được xác định.
Người gầy cũng rời khỏi, Lâm Huyền cũng không biết rằng hắn đã đi đến gian phòng của một người con trai khác.
“Lão đại, ta đã nhắc nhở Lâm Huyền rồi.”
“Được rồi, Minh Chủ bảo chúng ta phải chìn chăm chú Lâm Huyền, có điều cần phải ghi nhớ kỹ, không nên đánh rắn động cỏ.”
“Rõ.”
…
Không có ai đến quấy rầy Lâm Huyền nữa, Lâm Huyền ngồi khoanh chân ở trên giường, linh hồn rời khỏi cơ thể, bắt đầu tu luyện.
Hắn không có vận chuyển Thần Đạo Công Pháp, cảnh giới vu ti của hắn đã đạt đến Hóa Nguyên Cảnh tầng một đỉnh phong, cần phải chờ đến khi đột phá được linh hồn thì mới có thể tiếp tục tu luyện được.
Thời gian một ngày trôi qua thật nhanh.
Đợi đến ngày thứ hai, lão giả đã đến xác nhận trận đấu Lâm Huyền đồng ý khiêu chiến của Lỗ Vũ ngày hôm qua lại đến tìm Lâm Huyền một lần nữa.
“Đi theo ta.”
Lâm Huyền biết lão già muốn dẫn hắn đến tham gia trận đấu võ, đi theo ở phía sau của lão già.
Đi một đường rất xa, hai người rời khỏi Tiêu Dao Lâu.
Nói đúng hơn, bọn họ đi vào khu vực bên trong của Tiêu Dao Lâu.
Lúc này Lâm Huyền mới phát hiện ra, trách không được vì sao Tiêu Dao Lâu lại chiếm diện tích rộng lớn như vậy, không ngờ ở khu vực trung tâm lại trống không.
Ở trung tâm của Tiêu Dao Lâu là một cái võ đài vô cùng to lớn, bốn phía của võ đài có thể chứa được mấy nghìn người đến quan sát võ đài.
Phía nam và phía bắc của đài quan sát đều có một cái lối đi, Lâm Huyền nhìn về phía xa xa thì thấy được Lỗ Vũ.
“Đợi đến khi Liễu trưởng lão gọi đến tên của ngươi thì nhảy xuống dưới võ đài là được rồi.”
Lão già rời đi, Lâm Huyền quan sát bốn phía, ở bên trong lối đi này, ngoại trừ hắn thì còn có chín tên võ giả khác.
Năm tấm thẻ bài màu trắng, ba tấm màu tím và một khối cũng có màu cam giống như hắn.
Võ giả đeo tấm thẻ bài màu cam cũng đang quan sát Lâm Huyền.
Hắn chủ động đi đến trước, mở miệng nói.
“Ta chưa từng thấy mặt của ngươi bao giờ, mới tới?”
Lâm Huyền gật đầu, hắn nhìn về phía thẻ bài được treo ở trên hông của đối phương, có số mười chín.
“Vừa mới đến đã lấy được tấm thẻ bài màu cam, thực lực không tồi.”
“Ta là Mã Phong Dương, sau này nói không chứng sẽ đụng phải ở bên trên võ đài, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Lâm Huyền cũng không cảm nhận được địch ý ở trên người của đối phương, gật đầu.
“Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Một lúc lâu sau, ở trên đài quan sát đã có hơn phân nửa người đã ngồi, Liễu Thúy Thúy mặc một cái áo da gợi cảm đi lên võ đài.
Nàng vừa xuất hiện, trên đài quan sát lập tức có người huýt sáo.
Dường như Liễu Thúy Thúy rất hưởng thụ những ánh mắt nóng bỏng ở bốn phía, nhìn về phía người vừa huýt gió, ánh mắt quyến rũ.
Động tác này của nàng dẫn đến những tràng hoan hô và tiếng huýt sáo.
Liễu Thúy Thúy đứng ở giữa võ đài, giọng nói quyến rũ của nàng truyền vào trong tai của mỗi một người ở trong sân này.
“Cảm tạ các vị đã đến đây cổ vũ ngày hôm nay, đầu tiên Thúy Thúy xin cảm ơn tất cả mọi người.”
Nói xong, nàng hơi cúi người về phía đài quan sát một cái.
Động tác này khiến cho phía trước ngực của nàng để lộ một mảng da thịt lớn màu trắng tuyết, không biết có bao nhiêu nam nhân nhìn vào mà phải trợn tròn mắt.
“Không nói nhiều lời nữa, chúng ta nên thưởng thức trận đấu võ đầu tiên của ngày hôm nay.”
“Lưu Hãn đánh với Vạn Hổ Báo.”
Trong nháy mắt, âm thanh hò hét ở trên đài quan sát đều rộn ràng, tiếng hô vang động trời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất