Không cần Dịch Thần Hạo cố ý nhắc nhở, Phó Quân Hạo cũng có thể cảm nhận được cảm giác nguy cơ ngập tràn.
Hơn nữa dù cho không có Diệp Văn sắp xếp một màn này ở thủ đô, anh cũng thời khắc đều có cảm giác nguy cơ, bởi vì anh thực sự không chiếm được chút ưu thế nào.
Chỉ riêng khoản anh từng tổn thương Du Giai Ý này thôi, đã đủ để phán tử hình cho anh rồi, càng đừng nói đến bây giờ lại thêm một Diệp Văn, nhìn anh trăm lần không thuận måt.
Sau khi đặt vé xong rồi Phó Quân Hạo vẫn rất bất an, vì thế bèn gọi điện thoại cho Du Giai Ý.
Kể từ khi anh đi công tác đến giờ, hai người chưa nói chuyện điện thoại qua.
Phó Quân Hạo gọi video mấy lần Du Giai Ý đều không nhận, về sau anh liền đổi thành tin nhắn thoại hoặc tin nhắn văn bản, kết quả Du Giai Ý cũng là nửa ngày không trả lời được một câu, hoặc là trả lời cực kỳ đơn giản.
Thông qua lần đi công tác này, Phó Quân Hạo cũng có được cảm ngộ sâu sắc, đó chính là: ở trước khi anh theo đuổi được lại Du Giai Ý, tuyệt đối không thể đi công tác nữa, hoặc là nói không đi công tác xa như vậy nữa.
Quá giày vò đi.
Sau khi cuộc gọi được nhận Phó Quân Hạo trực tiếp hỏi Du Giai Ý: "Em đi Hải Bắc rồi?"
Du Giai Ý ngược lại đáp rất thoải mái: "Ừ"
Nhưng Phó Quân Hạo thoắt cái liền chua xót mất mát cõi lòng, theo như anh thấy, Du Giai Ý trả lời thoái mái như vậy, liền giống như cũng sẽ rất thoải mái đón nhận người đàn ông khác vậy.
Giọng nói của anh chua chát lẩm bẩm: "Du Giai Ý, em thực sự tính bắt đầu lại từ đầu sao?"
Du Giai Ý ở đầu bên kia đầy đầu mờ mịt: "Ý gì đây?"
Phó Quân Hạo chỉ đành nói: "Dịch Thần Hạo nói, ba em sắp xếp cho em một người đàn ông...
Đầu bên kia truyền lại một lời giải thích: "Chúng tôi chỉ là bạn bè nói chuyện tương đối hợp gu mà thôi."
Nhưng dù cô đã giải thích rồi, còn chẳng bằng không giải thích.
Một câu bạn bè nói chuyện tương đối hợp gu, khiến trái tim Phó Quân Hạo lại chìm xuống đáy vực.
Mấy chữ nói chuyện gợp gu này, đối với anh mà nói cực kỳ lạ lẫm, bởi vì trong ấn tượng của anh, anh và Du Giai Ý hình như trước giờ chưa từng nói chuyện đàng hoàng qua.
Bằng không sao đã kết hôn được ba năm rồi mà anh đều không biết cô yêu thích văn học, không biết cô còn kiêm chức làm biên kịch, không biết cô là học bá từ nhỏ.
Dịch Thần Hạo nói, người đàn ông này làm việc ở Bộ Văn hoá, vậy chắc chắn là có rất nhiều tiếng nói chung với Du Giai Ý.
Phó quân Hạo nhất thời thương xuân buồn thu vô cùng, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
"Tôi còn có việc, cúp trước đây" Bên tai truyền đến giọng nói vội vàng của Du Giai Ý, điện thoại liền trực tiếp bị cúp mất.
Phó Quân Hạo nhìn điện thoại bị ngắt ở trong tay, ánh mắt trầm xuống suy nghĩ sâu xa, anh không thể tiếp tục bị động như thế này nữa.
Việc Du Giai Ý đi Hải Bắc là quyết định nhất thời, cô cũng không ngờ tới Diệp Văn thật sự tổ chức cho cô một buổi dạ tiệc nhận thân trọng thể như vậy. Diệp Văn ở trong điện thoại nói nhớ cô, vừa lúc bản thảo "Dung Phi Truyện" ở trong tay cô tạm thời đã đến giai đoạn cuối, cho nên ngay lập tức liền đi Hải Bắc.
Sau khi đến nơi cô mới biết, Diệp Văn đã chuẩn bị dạ tiệc cho cô.
Nếu đã được chứng thực là con gái ruột của Diệp Văn, lần này Du Giai Ý không ở khách sạn, mà được Diệp Văn trực tiếp đón về tứ hợp viện của ông và Thư Hiểu.
Thư Hiểu ôm Du Giai Ý rơi lệ hồi lâu, sau đó Thư Hiểu kéo cô qua một bên len lén gạt nước mắt nói: "Dì cả đời này không thể để lại cho ba con một đứa con, thực ra trong lòng rất lấy làm tiếc nuối, sự xuất hiện của con, rốt cuộc đã gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng của dì.
Thư Hiểu trước giờ đều không để ý đến việc Du Giai Ý không phải là con ruột của bà, lúc ban đầu sau khi kiểm tra ra bản thân mình không thể sinh đẻ, bà từng chủ động đề nghị ly hôn với Diệp Văn, nhưng Diệp Văn không đồng ý.
Về sau bà cũng từng khuyên qua Diệp Văn, bảo ông ra ngoài tìm một người phụ nữ sinh cho ông đứa con, bà có thể coi như con ruột mà nuôi dưỡng.
Nhưng bà bị Diệp Văn mạnh mẽ lên án cho một trận, Diệp Văn nói ông không thể làm được loại chuyện huỷ hoại tam quan như vậy.
Hiện nay vừa hay xuất hiện một Du Giai Ý, cô hoàn mỹ kế thừa gien tốt của Diệp Văn trên phương diện văn học, tính cách ôn hoà lương thiện càng giống như đúc ra từ một khuôn với Diệp Văn, quan trọng nhất là, cô còn là đứa con của Diệp Văn sinh với người phụ nữ ông yêu, Thư Hiểu cảm thấy vô cùng hoàn mỹ.
Cho nên Thư Hiểu đối với Du Giai Ý không có nửa phần xa lạ, chỉ có đong đầy yêu thương và yêu thích, thậm chí còn có cảm kích.
Du Giai Ý rất lý giải cho tâm tình của Thư Hiểu, cho nên cô cũng không nói lời gì quá mức an ủi Thư Hiểu, chỉ nhẹ nhàng ôm ôm Thư Hiểu.
Du Giai Ý biết, những tiếc nuối đó của Thư Hiểu, đều là bởi vì quá yêu Diệp Văn.
Lúc buổi tối nhà họ Diệp tổ chức dạ tiệc trọng thể ở khách sạn, mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng các giới trong xã hội tham dự, chính thức tuyên bố thân phận của Du Giai Ý với bên ngoài.
Tất trang phục đồ dùng tham gia dạ tiệc của Du Giai Ý đều là Thư Hiểu giúp cô sắm sửa, Du Giai Ý vốn dĩ nói với Diệp Văn là không cần phải trọng thể long trọng như vậy, nhưng Diệp Văn và người nhà họ Diệp đều kiên trì muốn làm.
Du Giai Ý lựa chọn tôn trọng ý muốn của Diệp Văn và các trưởng bối nhà họ Diệp, cô nguyện ý tất cả mọi chuyện đều dựa vào Diệp Văn, bởi vì cô biết, hết thảy những gì Diệp Văn làm đều là muốn tốt cho cô.
Trong dạ tiệc Du Giai Ý mặc một bộ sườn xám màu trắng ngà, bà cụ lại tặng cho cô một bộ trang sức, lần này là một bộ ruby, lúc Du Giai Ý nhìn thấy đều chấn kinh đến nói
không nên lời.
Cô, cô thật sự gánh không nổi tình yêu "nặng nề" như thế này a, cái nhẫn ruby đó có thể gọi là trứng bồ câu, cô đều cảm sau khi thấy mình đeo lên ngón tay sẽ bị đè gãy.
Cô cũng không muốn lại nhận được lễ vật quý trọng như thế này nữa đâu, cho nên cô mau chóng nói với bà cụ: "Bà nội, cháu biết bà thương cháu, tấm lòng cháu xin nhận, lễ vật thì không cần đâu.
Bà cụ kiên trì: "Vốn nghĩ cháu còn trẻ, tặng chút châu báu như kim cương các loại sẽ càng thích hợp với cháu hơn, đâu biết hôm nay cháu vừa mặc bộ sườn xám màu trắng này ra, bà liền chỉ muốn đưa cho cháu bộ này.
Bà cụ lại nói: "Cháu hôm nay đeo đôi bông tai ruby là được rồi, rất hợp với một thân trang phục này của cháu, những món khác cháu tự giữ đi, trường hợp thích hợp lại đeo"
Du Giai Ý còn muốn tiếp tục từ chối gì đó, Thư Hiểu ở một bên cười trêu chọc nói: "Bà cụ thể mà đem báu vật gia truyền của bà cho con hai bộ luôn rồi, con gái ruột của bà cũng chưa có đãi ngộ này."
Lời của Thư Hiểu vừa dứt, hai người chị của Diệp Văn cũng chính là cô của Du Giai Ý ở một bên đều mím môi cười, mọi người dường như không hề có ý đố kỵ ghen ghét chút nào với Du Giai Ý, một là mỗi người đang ngồi ở đây, thân phân địa vị của họ đều không thiếu những đồ vật này.
Hai là, mọi người đều thực lòng thương yêu Du Giai Ý, đồng thời cũng thương yêu người em út Diệp Văn của bọn họ.
Ông nửa đời không con cái, đột nhiên có được một đứa con gái khiến người yêu thích như vậy, người cả nhà bọn họ đều cảm thấy mừng cho ông.
Bà cụ quá mức nhiệt tình, Du Giai Ý cũng chỉ có thể lần nữa nhận lấy bộ lễ vật quý trọng này.
Nhưng lần này cô rất nghiêm túc nói với bà cụ: "Bà nội, sau này bà ngàn vạn lần đừng tặng lễ vật quý trọng như thế này cho cháu nữa, bằng không cháu đều không dám đến Hải Bắc nữa đâu"
Bà cụ từ ái cười nói: "Được được được, không tặng nữa."
Nhưng trong lòng lại nghĩ: lần sau sẽ tặng chút đồ không quý trọng như thế này.
Dạ tiệc Du Giai Ý vừa khoác tay Diệp Văn lộ diện, thoắt cái làm mọi người kinh diễm.
Mặc dù cô lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, nhưng khí chất và bộ dáng thuỳ mị từ trong cốt cách của người nhà họ Diệp lại không giảm bớt chút nào.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất