Du Giai Ý bị tin tức này làm tức đến toàn thân phát run, mối quan hệ giữa cô và Diệp Văn trong sáng đến không thể trong sáng hơn.
Trong những bức ảnh đính kèm, cô và Diệp Văn cũng không có bất kỳ sự thân mật nào.
Có một bức ảnh đơn giản chỉ là cô dìu Diệp Văn xuống xe, vì Diệp Văn tuổi đã cao chân đi lại có chút khó khăn mà thôi.
Ngoài ra không còn gì khác, người tung tin tức này rõ ràng đang cố gắng ngụy tạo mối quan hệ giữa cô và Diệp Văn thành ra không đứng đắn.
Diệp Văn ngồi bên cạnh phát hiện ra sự khác thường của cô, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Du Giai Ý đưa điện thoại cho Diệp Văn: "Ba đọc tin tức đi, viết khó nghe quá đi"
Du Giai Ý nói xong, giọng hơi nghẹn lại, sắp tức phát khóc.
Những người đó mắng cô thì không sao, nhưng ngay cả Diệp Văn cũng bị mắng, mắng rất khó nghe, cô vừa áy náy lại vừa tự trách.
Cô chỉ là một nhà biên kịch nhỏ mà thôi, nhưng danh tiếng của Diệp Văn là thứ mà ông đã xây dựng trong bao năm qua...
Diệp Văn cầm lấy điện thoại di động của cô, sau khi đọc xong, ông ấy không hề tỏ ra tức giận mà cười khẩy: "Quả nhiên bọn họ sẽ ra tay"
Du Giai Ý khó hiểu: "Ý ba là gì? Ai ra tay vậy ạ?"
Một giây sau, cô sực nhớ ra: "Chẳng lẽ là đám người Thẩm An Ngưng cố ý hãm hại chúng ta, bôi nhọ chúng ta?"
Diệp Văn gật đầu: "Chắc chắn là vậy"
"Thẩm Quốc Hùng chấp nhận để con gái xin lỗi con, bọn họ nhất định không nuốt trôi cục tức này, ba đã đoán trước được bọn họ sẽ nghĩ ra thủ đoạn quỷ quyệt nào đó để đối phó với chúng ta."
Diệp Văn liền an ủi Du Giai Ý như thể nắm chắc phần thắng: "Đừng lo lắng, ba đã sắp xếp mọi thứ"
Du Giai Ý vẫn còn không hiểu gì, Diệp Văn nhìn sâu vào cô: "Bây giờ không tiện nói chuyện, về đến khách sạn ba nói con nghe"
Thấy Diệp Văn trông không hề bối rối, Du Giai Ý cũng bình tĩnh lại, cô gật đầu, bày tỏ sự tin tưởng vào sự sắp xếp của Diệp Văn.
Phó Quân Hạo sau đó cũng gọi điện đến, nhưng không phải gọi cho Du Giai Ý mà gọi thẳng cho Diệp Văn.
Có thể nghe ra Phó Quân Hạo đang cố nén cơn giận: "Ông Diệp, rốt cuộc ông có ý đồ gì với Du Giai Ý?"
Không đợi Diệp Văn đáp lời, Phó Quân Hạo lại nói: "Tôi không tin là ông không biết Thẩm Quốc Hùng không phục bị ông áp chế như vậy, nhưng ông vẫn cố tình ở gần Du Giai Ý, không tránh nghi ngờ chút nào, rốt cuộc ông muốn hại cô ấy hay là muốn làm gì?"
Khi Phó Quân Hạo nhìn thấy tin tức, tức muốn nổ tung.
Anh không quan tâm người ngoài mắng mỏ Diệp Văn như thế nào, điều anh quan tâm là Du Giai Ý sẽ bị tổn thương.
Những lời đó khó nghe đến mức anh tức đến mức muốn xé rách miệng những người đó.
So với sự tức giận của Phó Quân Hạo, Diệp Văn vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Chuyện này tôi sẽ tự có sắp xếp"
Lúc này Phó Quân Hạo không thể nhịn thêm được nữa, anh bóp chặt điện thoại di động và hét lên: "Ông tự có sắp xếp? Được, tôi muốn xem ông sẽ sắp xếp như thế nào!"
Dường như Phó Quân Hạo vẫn cảm thấy mình chưa đủ hả dạ, Phó Quân Hạo lại buông lời gay gắt: "Diệp Văn, đừng trách tôi không cảnh cáo ông, mặc dù ông có quyền lực ở thủ đô. Nhưng nếu ông có ý định làm tổn thương Du Giai Ý, đừng trách tôi không khách sáo."
Vì quá tức giận, Phó Quân Hạo gọi thẳng tên Diệp Văn.
Diệp Văn lặng lẽ nói: "Cậu sẽ hối hận vừa lời nói hôm nay, thằng nhóc!"
Không tôn trọng ba ruột của người phụ nữ mình yêu như vậy, lại dám ngông cuồng uy hiếp, anh còn muốn theo đuổi Du Giai Ý không?
Đợi đến khi chính thức công khai quan hệ với Du Giai Ý, việc đầu tiên ông làm là khuyên Du Giai Ý đá văng Phó Quân Hạo ra ngoài, thủ đô có rất nhiều chàng trai tài năng đẹp trai, Phó Quân Hạo chẳng là gì cả.
Diệp Văn nói chuyện với Phó Quân Hạo xong, Chung Bảo Nam lại gọi cho Du Giai Ý.
"Du Giai Ý, các tìm kiếm thịnh hành trên Facebook có phải là đám người Thẩm An Ngưng bôi nhọ em không?" Chung Bảo Nam không có chút nghi ngờ nào về mối giữa Du Giai Ý và Diệp Văn, trực tiếp chỉ ra Thẩm An Ngưng là thủ phạm.
Du Giai Ý rất cảm kích về sự tin tưởng và ủng hộ của Chung Bảo Nam, cô gật đầu và nói: "Tám mươi phần trăm là vậy"
quan hệ
"Thật quá đáng!" Chung Bảo Nam cũng rất bực mình: "Bây giờ em đang ở đâu? Có cần tôi đón em không? Trở về chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết chuyện này"
"Tôi vẫn đang trên đường trở về Giang Thành, thầy Diệp nói rằng ông ấy đã có biện pháp đối phó." Du Giai Ý an ủi Chung Bảo Nam, không muốn anh ta tực giận và lo lắng.
Nghe Du Giai Ý nói vậy, Chung Bảo Nam không nói gì thêm.
Im lặng hồi lâu, anh ta hỏi Du Giai Ý một cách nghiêm túc: "Em rất tin tưởng thầy Diệp phải không?"
Chung Bảo Nam tin tưởng vào Du Giai Ý, nhưng anh ta không hiểu rõ về Diệp Văn.
Anh ta cũng không biết tại sao Diệp Văn lại nhận Du Giai Ý là con gái nuôi, chuyện này quả thực rất đột ngột.
Anh ta cũng hơi lo lắng khi nghe Du Giai Ý nói ra điều đó, nhưng lúc đó đang ở nhà cũ, căn bệnh của mẹ khiến anh ta rất mệt mỏi, nên không có tâm trí nghĩ đến những điều
đó.
Du Giai Ý trả lời không chút do dự: "Ừ, tôi tin ông ấy sẽ không làm tổn thương tôi"
"Vậy thì tốt." Chung Bảo Nam khẽ mỉm cười: "Tôi cũng tin tưởng phán đoán của em"
Du Giai Ý cúp điện thoại, Diệp Văn dịu dàng hỏi: "Con có thể nói cho ba biết vì sao lại tin tưởng ba không?"
Du Giai Ý lắc đầu thành thật: "Con không biết tại sao, nhưng con tin tưởng ba từ tận đáy lòng"
"Phải đấy." Diệp Văn đáp một câu khiến Du Giai Ý khó hiểu ngước lên nhìn ông.
Diệp Văn nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô: "Cảm ơn con đã tin tưởng ba như vậy"
Sự tin tưởng vô điều kiện của cô là do sự gắn kết của máu mủ ruột thịt.
Du Giai Ý không biết mình bị làm sao, cô bị những câu nói đơn giản và cái xoa nhẹ vào đầu của Diệp Văn làm cảm động suýt khóc.
Cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cảm giác được yêu thương trong vòng tay.
Nếu không có chuyện gì, Du Giai Ý đã đưa Diệp Văn đến khách sạn và sau đó trở về.
Nhưng bây giờ cô cùng Diệp Văn trở về khách sạn, đợi Diệp Văn giải quyết chuyện này, cô không ngờ rằng khi hai người bước vào sảnh khách sạn, đã bắt gặp Phó Quân Hạo đang đợi ở đó.
Diệp Văn tức giận nhìn Phó Quân Hạo: "Cậu đến đây làm gì?"
Phó Quân Hạo sắc mặt không tốt lắm: "Tất nhiên tôi muốn xem ông Diệp xử lý chuyện này như thế nào.
Rõ ràng hai người tối qua còn đứng cùng một chiến tuyến để hỗ trợ Du Giai Ý, nhưng hôm nay họ đã có một chút xung đột với đối phương.
Diệp Văn cười khẩy và không thèm để ý tới anh, nhưng cũng không có ý đuổi anh đi.
Diệp Văn cho phép Phó Quân Hạo đi theo mình và Du Giai Ý vào thang máy là đã có tính toán riêng của mình.
Ông ấy sợ rằng sau khi Du Giai Ý biết được sự thật sẽ không thể chịu đựng được và Phó Quân Hạo ở đây tiện bề an ủi cô, chứ ông hoàn toàn không có ý chấp nhận Phó Quân
Hạo.
Trong thang máy, Phó Quân Hạo cúi đầu nhìn Du Giai Ý bên cạnh, thận trọng hỏi: "Em... Em không sao chứ?"
Nhìn vào sắc mặt cô, có vẻ không buồn lắm.
Phó Quân Hạo thầm thở phào, anh thực sự không hiểu tại sao cô lại tin tưởng Diệp Văn đến vậy.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất