Ngao Tinh Nhi chuẩn bị cởi cúc áo, ánh mắt kiên định.
"Ngươi chắc chắn chứ?" Lâm Tiêu hỏi lại.
"Chắc chắn, mong Nguyên tổ đại nhân thành toàn." Ngao Tinh Nhi gật đầu.
"Được!"
Lâm Tiêu không nói thêm nữa.
Hai bước tiến lên, đến gần Ngao Tinh Nhi.
"Ừm!" Ngao Tinh Nhi căng thẳng nhắm mắt lại.
Nàng ta không dám nhìn nhiều, không dám nói nhiều, không dám động đậy.
Nhưng mà.
Sau một khắc.
Trong mắt Lâm Tiêu tỏa ra một chùm sáng tử kim quen thuộc, đánh tới.
So với chùm sáng tử kim vừa rồi, lần này, lực đạo được khống chế rất tốt.
Bùm!
Ngao Tinh Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, đầu nghiêng sang một bên, ngã xuống giường.
Lâm Tiêu tiện tay vung ra một cái chăn, đắp kín người nàng ta.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Hắn không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng không thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Trong mắt Ngao Tinh Nhi không có chút tình cảm nào, chỉ có chấp niệm và kiên định.
Hoàn toàn không phải xuất phát từ nội tâm.
Thay vì bắt nạt nàng ta, không bằng đi tìm Can Anh Túc tâm sự, không vui vẻ hơn à?!
Đối với Can Anh Túc, Lâm Tiêu có không ít hảo cảm.
Hai người trải qua nhiều chuyện, đồng sinh cộng tử mấy lần, quan hệ đã rất thân thiết.
Có thể chỉ cần một câu nói, sẽ thay đổi tất cả.
Vốn dĩ Lâm Tiêu định sau khi đến thành Viêm Đế tìm Viêm Đế xong sẽ mang theo Can Anh Túc du sơn ngoạn thủy, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng bây giờ lại gặp chuyện dị tộc Hắc Ám.
Hắn không muốn để Can Anh Túc rời đi.
Hắn không sợ chết, nhưng không có nghĩa là không sợ người bên cạnh chết.
Nhất là Can Anh Túc.
Lâm Tiêu cũng không dám chắc mình có thể hồi sinh nàng hay không.
Nàng lợi hại hơn hắn tưởng tượng nhiều.
"Ngươi cứ an tâm ngủ mấy ngày, đợi sức mạnh nguyền rủa được giải trừ hoàn toàn, nguy cơ của tộc Phong Bạo sẽ không còn nữa, đến lúc đó ngươi có thể thực hiện ước mơ của mình." Lâm Tiêu thì thào.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau.
Khi Lâm Tiêu tỉnh lại đã là giữa trưa.
Sau khi hắn đi ra khỏi bình phong, Đại trưởng lão tộc Phong Bạo đã chờ ở bên ngoài từ lâu.
"Nguyên tổ đại nhân, hôm qua người nghỉ ngơi được chứ?" Đại trưởng lão tộc Phong Bạo vẫn cung kính, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Lâm Tiêu liếc lão già này một cái, bất đắc dĩ nói: "Nhờ phúc của ngươi, rất tốt."
"Nguyên tổ đại nhân nghỉ ngơi tốt là được. Ngao Tinh Nhi đâu? Sao nàng ấy không đi ra cùng người?" Phong Bạo Đại trưởng lão hơi nghi ngờ.
Ông ta nhìn phía sau Nguyên tổ đại nhân, nhưng không thấy ai khác.
Vì bình phong mà Lâm Tiêu bố trí vẫn còn, nên thần thức của ông ta không thể thăm dò vào trong.
"Nàng ấy à! Ngươi đừng quấy rầy nàng ấy, ba ngày sau, nàng ấy sẽ tự tỉnh lại." Lâm Tiêu từ tốn nói.
Dại trưởng lão Phong Bạo sững sờ.
Trong lòng hoảng sợ.
Ba ngày mới khôi phục?
Trời ạ!
Sức chiến đấu của Nguyên tổ đại nhân thật mạnh mẽ.
Thể trạng của tộc Phong Bạo bọn họ, ở Yêu tộc cũng nổi tiếng là cường hãn.
Nhưng mới bị giày vò một đêm, phải mất ba ngày mới khôi phục.
Quả nhiên là Nguyên tổ đại nhân!
Dù là ông ta lúc còn trẻ cũng không có được chiến tích này.
Mạnh!
Quá mạnh mẽ!
"Đi thôi! Đại trưởng lão, ngươi còn đứng đó làm gì? Không phải muốn đến Hóa Long Trì sao?" Lâm Tiêu gọi Đại trưởng lão tộc Phong Bạo.
"Đi thôi! Nguyên tổ đại nhân, để ta dẫn đường!" Đại trưởng lão Phong Bạo vội vàng tiến lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất